KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 697

Trên đời này, xa nhất không phải tận chân trời, cũng không phải cách trở

âm dương mà là yêu rồi dần hóa thành xa lạ, đến cuối cùng trở mặt thành
thù hận. Còn hôm nay, nàng ở dưới Địa phủ sâu chín vạn thước nhìn lên
chứng kiến chuyện tình của y và người ấy. U minh lạnh lẽo, tịch mịch, tịch
mịch đến mức nước mắt chẳng muốn tuôn rơi.

Chuyện mở đầu là y và người ấy, chuyện kết thúc vẫn là y và người ấy.

Còn nàng chỉ là một khách qua đường đáng buồn cười xen vào chuyện tình
của bọn họ rồi cuối cùng rút lui. Chuyện tình của bọn họ lại bắt đầu, tiếp
diễn, cuộn trào, sâu lắng miên man, cho đến kết thúc vẫn không chút liên
quan tới nàng.

Năm Nguyên Thú đầu tiên, Vệ Tử Phu tự vẫn tại điện Tiêu Phòng, được

chôn cất theo nghi lễ phi tần ở khu lăng mộ. Cho đến lúc chết, Lưu lang vẫn
không tới gặp nàng. Những hồn phách chết oan không được đầu thai. Nàng
dật dờ lưu lạc ở Uổng tử thành suốt bao năm chỉ để chờ đợi. Chờ đợi một
ngày Lưu lang tới đây, nàng sẽ hỏi một câu trước lúc y uống canh Mạnh bà,
hỏi rằng y có từng yêu nàng hay không? Chỉ thế mà thôi.

Nàng ra đời trong một căn phòng dành cho nô bộc ở phủ Bình Dương

hầu hồi Cảnh hoàng đế còn tại vị. Lúc nàng sinh ra, mẫu thân từng thốt lên:
“Xinh quá! Xinh đẹp hơn mẫu thân nhiều.” Đẹp đến mấy thì cũng để làm gì
chứ? Chẳng qua vẫn chỉ là một nô bộc. Thời niên thiếu, nàng từng nghe nói
rằng có người thiếu niên được lập làm Hoàng thái tử ở đế đô Trường An xa
xôi đã từng mỉm cười hứa hẹn với biểu tỷ của cậu ta, “Nếu lấy A Kiều làm
vợ thì sẽ xây lầu vàng cho nàng ở.” Truyền thuyết Kim ốc tàng kiều ấy đẹp
biết nhường nào! Nàng đã từng cảm khái cho hạnh phúc của người thiếu nữ
kia, hoàn toàn không biết rằng, trong tương lai, nàng lại chính là người phá
vỡ cái truyền thuyết đẹp đẽ ấy. Vận mệnh đứng trong bóng tối nhìn theo,
mỉm cười đầy ý vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.