phải là không có một chút cảm xúc nào, nhưng điều đó chưa đủ để làm tan
chảy băng tuyết trong đáy lòng nàng.
Lưu Triệt vén mái tóc nàng, hôn lên đôi môi. Trong lòng nàng chợt thấy
bất an, nhìn vào đại điện hương sắc cổ xưa, gió đêm thổi vào khiến mép
rèm bay bay. Thời gian thật đáng sợ, từng bước từng bước thỏa hiệp sẽ
khiến nàng dần trở thành A Kiều cổ đại thực sự, một A Kiều toàn tâm toàn
ý chờ được yêu thương.
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt gọi thầm bên tai nàng có vẻ không hài lòng,
“Tập trung nào.”
Nàng khẽ cười, nhớ lại Lưu Triệt khi còn bé thường chơi đùa với nàng ở
trên núi Cam Tuyền. Lúc đó nàng vẫn còn hơi cao hơn y một chút, thường
cười trêu. “Triệt Nhi, nếu ngươi không lớn thêm một chút thì làm sao bảo
vệ được ta đây.” Khi đó nàng thật sự tin tưởng rằng người này có thể bảo vệ
nàng cả đời, là chỗ dựa của nàng. Về sau y lớn hơn, càng ngày càng cao
lớn, nhưng cũng càng ngày càng âm trầm lạnh lùng quả quyết hơn nhưng
nàng lại không nhận thấy.
“Trước hướng về ta, liễu hoa lả lướt.
Nay được ta rồi, gió mưa sướt mướt.”
[2]
[2] Đây là hai câu thơ trong bài Thái Vi thuộc phần “Tiểu nhã” của tác phẩm kinh điển Kinh Thi.
Bên ngoài điện Tuyền Ngâm, mưa bắt đầu rơi tí tách. Thật ra nàng chưa
từng trải qua cuộc sống mòn mỏi ở trong cung Trường Môn như vậy. Nếu
có thể dùng cách thỏa hiệp này để đổi lấy tự do nhiều hơn thì có đáng giá
hay không? Nàng tự vấn lòng, có đôi khi không cần phải yêu hết lòng vẫn
có thể kết thành một đóa hoa mỹ lệ. Đêm về khuya, trời lạnh hơn. Nàng khẽ