KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 136

đống động vật thuộc họ nhện kia. Ả mặc một chiếc đầm dài màu nâu với
trang sức bằng vàng sáng lấp lánh quanh cổ và hai tay. Mái tóc đen dài
được cắt theo kiểu người Ai Cập cổ đại - với một cái vương miện kỳ lạ phía
trên đỉnh đầu. Rồi tôi nhận ra rằng đó không phải là một cái vương miện - ả
ta có một con bọ cạp còn sống, siêu lớn làm tổ trên đầu. Hàng triệu con vật
nhỏ bé gớm ghiếc đó bao quanh lấy ả như thể ả là rốn bão của chúng.

“Serqet,” nữ thần Bast gầm gừ.

“Nữ thần bọ cạp,” tôi đoán. Có thể điều đó lẽ ra đã phải làm tôi khiếp sợ,

nhưng tôi đã kịch đỉnh của sự sợ hãi. “Cô có thể đấu lại với ả không?”

Nét mặt nữ thần Bast làm tôi thấy chẳng an tâm chút nào.

“Carter, Sadie,” cô ấy nói, “chuyện này sẽ trở nên ghê gớm lắm đây. Hãy

đi đến bảo tàng. Tìm một cái đền thờ. Nó sẽ bảo vệ hai đứa.”

“Đền thờ nào?” tôi hỏi.

“Thế còn cô thì sao?” Sadie chen vào.

“Ta sẽ ổn thôi. Ta sẽ đuổi theo hai đứa.” Nhưng khi nữ thần Bast nhìn

tôi, tôi có thể nói rằng cô ấy không chắc lắm về điều đó. Cô ấy chỉ đang câu
giờ cho chúng tôi mà thôi.

“Đi đi!” cô ấy ra lệnh. Cô quay con mèo chiến binh màu xanh lục khổng

lồ của mình sang đối diện với đống con bọ cạp.

Sự thật đáng xấu hổ ư? Đối đầu với những con bọ cạp đó, tôi thậm chí

còn không thèm vờ tỏ ra dũng cảm. Tôi tóm lấy cánh tay Sadie mà co giò
bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.