KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 14

tôi nhớ đến một nhạc sĩ jazz, kiểu mà cha tôi luôn kéo tôi đi xem trong buổi
hòa nhạc. Mặc dầu tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của ông ta, tôi có cảm
giác ông ta đang quan sát chúng tôi. Đó có thể là một người bạn cũ hoặc
đồng nghiệp của Cha. Dù chúng tôi có đi đến đâu, Cha tôi luôn gặp phải
người nào đó ông biết. Nhưng có vẻ lạ là người đàn ông này lại đang đứng
đợi tại đây, ngay phía bên ngoài nhà ông bà ngoại. Và ông ta trông không
được vui.

“Carter,” cha nói. “đi tiếp đi.”

“Nhưng...”

“Đi đón em con. Cha sẽ gặp lại bọn con ở xe taxi.”

Ông đi băng qua đường, về phía người đàn ông mặc áo khoác dài, để lại

tôi với hai lựa chọn: đi theo cha và biết được điều gì đang diễn ra, hoặc làm
theo những gì tôi được bảo.

Tôi quyết định chọn lựa con đường ít nguy hiểm hơn. Tôi đi đón em gái

tôi.

Trước khi tôi kịp gõ cửa, Sadie mở cửa ra.

“Muộn như mọi khi,” con bé nói.

Con bé đang ôm con mèo Muffin, món quà “ra đi” Cha đã tặng nó 6 năm

về trước. Muffin dường như chưa bao giờ già đi hay béo lên. Nó có bộ lông
vàng-đen xù bông như một con báo thu nhỏ, đôi mắt vàng lanh lợi và cặp
tai nhọn quá dài so với cái đầu của nó. Một mặt dây chuyền Ai Cập bằng
bạc treo lủng lẳng ở vòng cổ. Nó chẳng giống bánh muffin chút nào, nhưng
Sadie còn nhỏ xíu khi con bé đặt tên cho nó, vì thế tôi nghĩ bạn phải bỏ quá
cho con bé thôi.

Sadie cũng không thay đổi nhiều so với mùa hè năm ngoái.

[Khi tôi đang thu âm đoạn băng này, con bé đang đứng yên bên cạnh tôi,

nhìn chằm chằm, vì thế tốt hơn tôi nên cẩn thận về cách tôi miêu tả nó.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.