KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 15

Bạn sẽ không bao giờ đoán được con bé là em gái tôi đâu. Thứ nhất, con

bé sống ở Anh quá lâu, vì thế nó nói giọng Anh. Thứ 2, còn bé giống mẹ
chúng tôi, mẹ lại trắng, vì thế da của Sadie trắng hơn nhiều so với tôi. Con
bé có mái tóc thẳng màu nâu nhạt, không vàng mà cũng chẳng phải nâu, nó
thường nhuộm thành các dải màu sáng hơn. Hôm đó là những dải tóc màu
đỏ dài rủ xuống ở phía bên trái. Mắt con bé có màu xanh dương. Tôi nói
nghiêm túc đấy. Đôi mắt màu xanh y như mắt mẹ chúng tôi. Nó chỉ mới 12
tuổi, nhưng đã cao bằng tôi, bực thật. Nó đang nhai kẹo cao sư như mọi khi,
đã ăn mặc sẵn sàng cho ngày gặp Cha với quần jeans sờn, áo jacket da, và
đôi giày ống quân đội, như thể nó chuẩn bị đi dự hòa nhạc và đang hy vọng
giẫm lên chân người nào đó. Một cặp tai nghe treo lủng lẳng quanh cổ
phòng trường hợp chúng tôi làm nó chán.

[Được rồi, nó đã không đánh tôi. Vì thế tôi đoán mình đã làm tốt nhiệm

vụ giới thiệu.]

“Máy bay của bọn anh bị trễ,” tôi nói với nó.

Nó thổi một cái bong bóng, xoa đầu Muffin, và quẳng con mèo lại trong

nhà. “Ngoại, con đi đây!”

Ở đâu đó trong nhà, bà ngoại Faust nói điều gì đó mà tôi không nghe ra,

chắc là “Đừng để hai người đó vào nhà!”

Sadie đóng cửa và nhìn tôi chăm chú như thể tôi là một con chuột chết

mà con mèo của nó vừa mới tha vào. “Vậy anh lại đến một lần nữa.”

“Ừm.”

“Thế thì đi thôi.” Con bé thở dài. “Cho xong cho rồi.”

Con bé này là vậy đấy. Không “Chào, 6 tháng qua anh thế nào? Rất vui

được gặp anh!” hay gì cả. Nhưng với tôi vậy cũng ok rồi. Khi bạn chỉ gặp
nhau hai lần trong một năm, thì bạn giống như những người bà con họ hàng
xa hơn là anh chị em ruột. Chúng tôi hoàn toàn chẳng có thứ gì chung ngoại
trừ ba mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.