KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 161

của Các Pharaoh vậy. Sao tôi có thể dính dáng đến mấy ông vua cổ xưa nào
đó chứ? Và thậm chí nếu là có đi nữa, thì tôi chắc chắn không phải là một vị
vua. Tôi không có vương quốc. Tôi thậm chí cũng chẳng còn có lấy một cái
va-li nữa là.

“Họ đang đợi hai người,” Zia nói. “Đi nào.”

Chúng tôi đã cuốc bộ khá xa rồi, hai chân tôi bắt đầu đau nhức.

Cuối cùng chúng tôi đi đến một giao lộ. Ở phía bên tay phải là một dãy

các cánh cửa bằng đồng lớn hai bên có lửa cháy phừng phực; ở bên trái,
một bức tượng nhân sư cao sáu mét được khắc vào tường. Một lối vào cửa
nép mình vào giữa hai chân nhân sư, nhưng lối vào ấy đã bị xây gạch bít lại
và phủ đầy mạng nhện.

“Trông giống con Nhân Sư ở Giza,” tôi nói.

“Đó là vì chúng ta hoàn toàn đang ở bên dưới một con Nhân Sư thực

thụ,” Zia nói. “Đường hầm đó dẫn thẳng chúng ta đến chỗ nó. Hay là đã
từng như thế, trước khi đường hầm bị niêm phong.”

“Nhưng…” tôi đã làm một vài phép tính nhanh trong đầu. “Con Nhân Sư

đó hình như ở cách sân bay Cairo ba mươi hai kilomet cơ mà.”

“Đại để thế.”

“Chúng ta đã không thể nào cuốc bộ xa đến thế được.”

Zia nhoẻn cười tươi, làm tôi không thể không để ý thấy đôi mắt cô ta đẹp

như thế nào.

“Khoảng cách thay đổi ở các nơi có phép thuật, Carter à. Chắc chắn giờ

cậu cũng đã học được điều đó rồi chứ.”

Sadie hắng giọng. “Vậy sao đường hầm lại bị đóng?”

“Con Nhân Sư quá nổi tiếng với các nhà khảo cổ,” Zia nói. “Họ cứ đào

quanh nó mãi. Cuối cùng, vào những năm 80, họ đã khám phá ra phần đầu
tiên của đường hầm bên dưới con Nhân Sư.”

“Cha đã kể cho tôi nghe về điều đó!” tôi nói. “Nhưng ông nói đường

hầm là một ngõ cụt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.