KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 208

“Ừm… cô đang chạy, cô có cái thứ gì đó màu đen phát sang lờ

mờ bao quanh, thế nên…”

“Cậu đã nhìn thấy nó sao? Không thể thế được.”

“Tại sao? Đó là gì thế?”

Zia hạ cây đũa phép của mình xuống và ngọn lửa tắt ngúm. “Tôi

không thích việc bị theo đuôi lắm đâu, Carter.”

“Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ cô có thể đang gặp rắc rối.”

Zia muốn nói điều gì đó, nhưng hình như lại đổi ý. “Gặp rắc

rối… điều đó cũng đúng.”

Cô ngồi phịch xuống và thở dài. Dưới ánh nến, đôi mắt màu hổ

phách của cô trông tối sầm và buồn bã.

Zia chăm chú nhìn vào các bức ảnh phía sau bệ thờ, tôi nhận ra

cô có mặt ở một trong số các bức ảnh đó. Kia là Zia khi còn là một cô bé
con, chân trần đứng bên ngoài một ngôi nhà làm từ gạch bùn, nheo mắt khó
chịu về phía máy ảnh như thể không muốn được chụp. Kế bên đó, là tấm
ảnh chụp rộng hơn cho thấy toàn bộ một ngôi làng bên sông Nile - giống
những nơi mà cha đôi lúc mang tôi đến, nơi mà chẳng có gì thay đổi nhiều
trong hai ngàn năm qua. Một đám đông dân làng cười toe toét và vẫy tay về
phía máy ảnh như thể họ đang tiệc tùng, phía trên họ là Zia bé nhỏ đang
cưỡi trên vai một người đàn ông, chắc đó là cha cô ta. Một bức ảnh khác là
ảnh gia đình: Zia đang nắm tay ba mẹ. Họ có thể là bất cứ gia đình nông
dân ở bất cứ nơi nào đó trong đất nước Ai Cập, nhưng cha cô ta có đôi mắt
vô cùng nhân hậu, long lanh lấp lánh - tôi nghi rằng ông ta ắt có khiếu hài
hước lắm đây. Khuôn mặt mẹ Zia không đeo mạng, bà ấy đã cười như thể
chồng bà ta vừa mới kể một câu chuyện phiếm nào đó.

"Cả cô trông vui vẻ nhỉ," tôi nói. "Đó là quê cô sao?"

Zia dường như muốn nổi giận, nhưng cô ta kìm chế cảm xúc của

mình lại. Hoặc có lẽ cô ta chỉ không có đủ năng lượng. "Đó từng là quê của
tôi. Ngôi làng đã không còn tồn tại nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.