KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 25

khắc bối rối đó thoáng xuất hiện trên mặt họ khi nhận ra Sadie là một phần
của gia đình chúng tôi. Tôi ghét điều đó, nhưng qua nhiều năm thì tôi lại
quen chờ cho điều này xảy đến.

Người quản lý nhanh chóng lấy lại nụ cười. “Đúng, đúng, dĩ nhiên rồi.

Đi lối này, tiến sĩ Kane. Chúng tôi rất vinh hạnh!”

Những người bảo vệ khóa cánh cửa phía sau chúng tôi lại. Họ mang

hành lý cho chúng tôi, rồi một trong số họ vươn tay cầm lấy túi đồ nghề của
Cha.

“À, không,” Cha nói với nụ cười gượng gạo. “Tôi sẽ giữ cái này.”

Những người bảo vệ ở lại phòng nghỉ chân khi chúng tôi đi theo người

quản lý vào Đại Sảnh

[1]

. Nơi đây thật đáng sợ vào ban đêm. Ánh sáng lờ

mờ từ trần nhà có mái vòm bằng kính tạo ra các bóng chéo song song khắp
các bức tường như một mạng nhện khổng lồ. Bước chân của chúng tôi vang
vọng trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch.

“Vậy,” Cha nói, “hòn đá.”

“À vâng!” người quản lý nói. “Mặc dầu tôi không thể hình dung được

anh có thể lượm lặt được thông tin gì mới từ nó. Nó đã được nghiên cứu hết
nhẽ rồi - dĩ nhiên vì đó là hiện vật nổi tiếng nhất của chúng tôi.”

“Dĩ nhiên,” Cha nói. “Nhưng anh có thể sẽ ngạc nhiên đấy.”

“Giờ ông đang định làm gì thế?” Sadie thì thầm với tôi.

Tôi không trả lời. Tôi có một nghi ngờ vụng trộm về hòn đá mà họ đang

nói đến là gì, nhưng tôi không thể đoán được lý do vì sao Cha lôi chúng tôi
ra ngoài hành lang trong đêm Giáng sinh để nhìn nó.

Tôi muốn biết về những gì ông suýt nói cho chúng tôi khi ở Cleopatra’s

Needle - điều gì đó về mẹ chúng tôi và cái đêm bà chết. Và lý do sao ông cứ
luôn liếc nhìn khắp nơi như thể trông chờ những kẻ lạ mặt mà chúng tôi đã
nhìn thấy ở Tháp xuất hiện lần nữa sao. Chúng tôi bị khóa trong một bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.