KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 287

Này nhé, tôi chẳng biết gì về bóng rổ cả. Nhưng tôi khá chắc rằng cầu

thủ đúng ra là không tự vấp giày mình mà té, hay giơ trán bắt bóng, hoặc rê
bóng (có phải từ đó không nhỉ?) với cả hai tay như thể đang vỗ về một con
chó mắc bệnh dại. Nhưng đó chính xác là cách Carter chơi bóng. Mấy con
khỉ chỉ việc càn qua người anh ấy, đúng theo nghĩa đen luôn. Chúng ghi hết
điểm này đến điểm khác trong khi Carter loạng choạng ngã lui ngã tới, bị
bóng đập vào người mỗi khi nó đến gần, vấp phải tay chân của những con
khỉ cho đến khi anh ấy hoa cả mắt, quay vòng vòng và ngã sấp xuống. Bọn
khỉ ngừng chơi và nhìn anh ấy mà không tin nổi. Carter nằm giữa sân,
người đầy mồ hôi và hổn hà hổn hển. Mấy con khỉ quay nhìn Khufu. Điều
chúng nghĩ khá là rõ ràng: Ai đã mời cái con người này thế? Khufu che mắt
mình lại vì xấu hổ.

“Carter này,” tôi hớn hở gọi, “ba hoa đủ thứ về bóng rổ và đội Lakers,

vậy mà anh hoàn toàn là kẻ bỏ đi! Bị khỉ đánh bại!”

Anh ấy khổ sở rên rỉ. “Đó là… đó là trò chơi yêu thích của Cha.”

Tôi nhìn chằm chằm Carter. Trò chơi yêu thích của Cha. Chúa ơi, sao tôi

lại không nghĩ ra chuyện đó cơ chứ?

Hình như anh ấy tưởng nét mặt ngớ ra của tôi như là lời chỉ trích nghiêm

khắc hơn.

“Anh… anh có thể nói cho em bất cứ thống kê nào của NBA mà em

muốn,” Carter hơi tuyệt vọng. “Tỷ lệ phần trăm các cú bắt bóng bật bảng,
chuyền bóng hỗ trợ, ném phạt.”

Đám khỉ kia quay trở lại trận bóng, lờ đi cả Carter lẫn Khufu. Khufu phát

ra âm thanh khinh ghét, nửa khạc nửa gầm gừ.

Tôi hiểu cái tình cảm đó, nhưng tôi đã tiến lên và chìa tay ra với Carter.

“Thế thì đi thôi. Không sao đâu.”

“Nếu anh có đôi giày tốt hơn,” anh ấy giả thiết. “Hay nếu anh không quá

mệt mỏi…”

“Carter này,” tôi cười khẩy và nói. “Không sao cả đâu. Và em sẽ không

hé bất cứ lời nào với Cha khi chúng ta cứu được ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.