KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 31

Tôi có cảm giác như mình vừa mới bị một chiếc máy kéo cán qua người.

Tôi ngồi dậy, choáng váng, và nhổ một mảnh nhỏ của Phiến đá Rosetta ra
khỏi miệng. Khu trưng bày đã bị phá hủy nghiêm trọng. Những làn lửa khẽ
lay động trong các bể nước dọc theo sàn nhà. Các bức tượng khổng lồ đã bị
đổ. Những chiếc quánh đã bị hất xuống khỏi các bệ. Các mảnh của Phiến đá
Rosetta bị nổ văng tung khắp nơi với lực mạnh đến nỗi chúng gắn chặt lên
các cây cột, các bức tường, các vật trưng bày khác.

Sadie vẫn còn ngất kế bên tôi, nhưng con bé trông cũng không bị tổn hại

gì. Tôi lay vai nó, và nó làu bàu. “Ư... ư...”

Ở ngay phía trước chúng tôi, nơi từng là Phiến đã Rosetta, chỉ còn lại cái

bệ bị biến dạng, đang bốc khói. Sàn nhà đen thui theo họa tiết starburst

[2]

,

ngoại trừ vòng tròn xanh đang phát sáng bao quanh cha tôi.

Ông đang quay mặt về phía chúng tôi, nhưng dường như không nhìn vào

chúng tôi. Một vết cắt rỉ mái chạy ngang qua da đầu ông. Ông nắm chặt lấy
cái bumerang.

Tôi không hiểu ông đang nhìn cái gì. Rồi tiếng cười kinh khủng đó lại

vang vọng khắp căn phòng, và tôi nhận ra nó đến từ ngay phía trước mặt
tôi.

Có thứ gì đó đứng giữa cha và chúng tôi. Lúc đầu, tôi không thể nhận ra

là gì - chỉ là một luồng hơi nóng mong manh. Nhưng khi tôi tập trung hơn,
hóa ra đó là một hình dáng lờ mờ - hình dáng một người đàn ông đang bốc
cháy.

Gã cao hơn bố tôi, và tiếng cười xuyên qua người tôi như tiếng của cưa

xích.

“Làm tốt lắm,” gã nói với cha tôi. “Làm rất tốt, Julius.”

“Ngươi không được triệu hồi!” Giọng cha tôi run rẩy. Ông đưa cái

bumerang lên cao, nhưng người đàn ông đang bốc cháy đó búng một ngón
tay, thế là cái que vọt khỏi tay cha, rơi vào tường rồi vỡ tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.