KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 325

Các quả cầu lửa chăm chú bay tới bay lui khắp phòng, rót đầy cốc và dọn

các đĩa mà chúng tôi ăn xong.

Sau quá nhiều ngày chạy trốn bán sống bán chết, cảm giác mới hạnh

phúc làm sao khi được ngồi ở bàn ăn và thư giãn. Thuyền trưởng đang
thông báo rằng ông ấy không thể đưa chúng tôi đi đến Vùng Đất của Người
Chết ngay lúc này là tin tốt nhất mà tôi từng có được trong một thời gian
dài.

“Agh!” Khufu chùi miệng và tóm lấy một trong mấy quả cầu lửa. Nó tạo

ra một quả bóng rổ phát sáng bằng quả cầu lửa và khịt khịt mũi về phía tôi.

Duy lần này tôi khá chắc về những gì nó nói bằng ngôn ngữ của loài khỉ

đầu chó. Đó không phải là một lời mời. Nó có nghĩa giống như: “Giờ tôi sẽ
một mình đi chơi bóng. Tôi sẽ không mời cậu vì kỹ năng yếu kém của cậu
khiến tôi buồn nôn.”

“Không vấn đề, anh bạn,” tôi nói, mặc dầu khuôn mặt tôi lúc đó nóng dừ

vì xấu hổ. “Chúc vui vẻ.”

Khufu lại khịt mũi, rồi nhảy biến đi với quả banh dưới cánh tay. Tôi tự

hỏi liệu nó có tìm thấy được sân banh ở đâu đó trên thuyền không.

Ở đầu kia bàn, nữ thần Bast đẩy đĩa thức ăn của mình sang một bên. Cô

ấy đã không chạm vào món Friskies vị cá ngừ.

“Không đói sao?” tôi hỏi.

“Hử? Ồ… ta cho là không.” Cô ấy lơ đãng xoay xoay cốc của mình. Cô

ta mang nét mặt thể hiện điều mà tôi không thể nào liên tưởng đến ở loài
mèo: Mặc cảm tội lỗi.

Sadie và tôi nhìn nhau. Chúng tôi có một cuộc trao đổi nhanh gọn, câm

lặng kiểu như:

Em hỏi cô ấy đi.

Không, anh hỏi.

Dĩ nhiên Sadie chơi tốt trò cái nhìn khinh miệt hơn, vì thế tôi đã thua con

bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.