KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 351

lại sàn tàu im lặng và tịch mịch. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng chẳng có ai
khác trên thuyền mở miệng nói một tiếng.

Tôi quay lai nhìn Carter. “Để mọi thứ cho em giải quyết, hử?”

Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, thậm chí không thèm

chớp mắt. Khufu vẫn bám chặt lấy chân tôi, im lìm như hóa đá. Mặt nữ thần
Bast bị đông lại khi đang rít lên nữa chừng.

“Ừm, mọi người này?” tôi búng tay, và mọi người trở lại bình thường.

“Ba!” nữ thần Bast rít lên. Rồi cô ấy nhìn quanh và cau có. “Khoan, ta

nghĩ ta nhìn thấy… chuyện gì vừa mới xảy ra thế?”

Tôi tự hỏi một pháp sư mạnh như thế nào mới có thể ngăn thời gian

ngừng trôi, làm đông cứng thậm chí cả một nữ thần. Một ngày nào đó,
Iskandar sẽ dạy cho tôi trò đó, dù sống hay chết.

“À,” tôi nói. “Tôi cho là đó là một ba. Giờ đã biến mất.”

Các bức tượng khỉ đầu chó bắt đầu gầm gừ và kêu ken két khi các cánh

tay của chúng hạ thấp xuống. Cái đĩa mặt trời bằng đồng ở giữa con sông
chìm sâu bên dưới mặt nước, mở rộng đường cho chúng tôi tiến vào hồ.
Con thuyền bắn về phía trước, tiến thẳng vào giữa đám lửa và những con
sóng đỏ đang sôi trào. Qua làn hơi nhiệt mờ mờ ảo ảo, tôi chỉ có thể lờ mờ
nhận ra một hòn đảo ở ngay giữa hồ. Một ngôi đền màu đen lộng lẫy trông
chẳng thân thiện chút nào sừng sững trên đảo.

“Sảnh Phán Xét,” tôi đoán.

Nữ thần Bast gật đầu. “Những lúc như thế này, ta mừng vì mình không

có linh hồn của con người.”

Khi chúng tôi cập thuyền vào đảo, Lưỡi Rìu Vấy Máu đi xuống chào tạm

biệt chúng tôi.

“Tôi hy vọng được gặp lại hai người lần nữa, Quý ông và Quý Cô

Kane,” ông ta rền rền nói. “Phòng của hai người luôn sẵn sàng trên con tàu
Nữ Hoàng Ai Cập. Dĩ nhiên, trừ phi hai người thấy đã đến lúc giải thoát tôi
khỏi dịch vụ này.”

Phía sau lưng ông ta, nữ thần Bast lắc đầu quầy quậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.