KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 359

Tôi khoanh tay lại. "Anh không phải con trai tôi. Và tôi nói cho anh biết

rằng tôi không phải nữ thần Isis."

Anubis nghiêng đầu. "Không.Cô không hành động như một vật chủ. Cô

gợi cho tôi nhớ đến mẹ cô."

Câu này làm tôi choáng váng như một xô nước đá lạnh (và buồn thay, tôi

biết chính xác cảm giác đó là như thế nào, tất cả là nhờ vào Zia.) "Anh đã
gặp mẹ tôi sao?"

Anubis chớp mắt, như thể nhận ra anh ta vừa làm điều gì đó sai lầm. "Ta-

ta biết tất cả người chết, nhưng lối đi của mỗi một linh hồn là điều bí mật.
Lẽ ra ta không nên nói ra."

"Anh không thể cứ việc nói ra điều gì đó như thế và rồi lại câm như hến!

Đời sau của bà ấy có ở Ai Cập không? Bà ấy có qua được Sảnh Phán Xét bé
tí của anh không?"

Anubis bứt rứt liếc nhìn cái cân vàng, hiện đang phát sáng như một ảo

ảnh trong nghĩa địa. "Đó không phải là sảnh của ta. Ta chỉ trông chừng nó
cho đến khi Vua Osiris quay trở lại thôi. Ta xin lỗi nếu đã làm cô buồn,
nhưng ta không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa. Ta không biết tại sao ta lại
nói điều đó. Chỉ là... linh hồn cô phát ra quầng ánh sáng y hệt như thế. Một
quầng ánh sáng mạnh mẽ."

"Vinh dự quá" tôi càu nhàu. "Linh hồn tôi phát sáng."
"Ta xin lỗi," anh ta lại lặp lại câu đó. "Xin mời ngồi."

Tôi không hứng thú lắm đến việc chủ đề nói chuyện bị lờ đi, hay là ngồi

với anh ta trên một cái ghế dài làm từ vải liệm xác ướp, nhưng cách thu
thập thông tin một cách trực tiếp của tôi dường như không hiệu quả. Tôi
ngồi phịch xuống ghế và cố trông ra vẻ khó chịu hết mức có thể.

"Vậy." Tôi liếc nhìn anh ta đầy hờn dỗi. "Thế thì, hình dáng đó là gì? Anh

cũng là một vật chủ sao?"

Anh ta cau mày và đặt tay mình lên ngực. "Ý cô là, ta có đang cư trú

trong một cơ thể của con người không chứ gì? Không, ta có thể cư trú trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.