KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 51

Amos nhấp một ngụm trà và nhìn tôi chăm chú với sự không hài lòng.

Chẳng công bằng gì cả, tôi nghĩ. Tôi trông không tệ đến thế, xét theo những
gì chúng tôi đã trải qua. Đoạn ông ta nhìn sang Carter và lẩm bẩm.

“Thời điểm dở tệ,” ông ta lầm bầm. “Nhưng chẳng còn cách nào khác.

Chúng phải cùng đi với tôi.”

“Xin lỗi nhé?” tôi nói. “Tôi sẽ không đi đâu cả cùng với một gã lạ hoắc

nào đó mặt dính đầy bánh quy đâu!”

Quả thật là ông ta có các mẩu bánh quy vụn trên mặt, nhưng ông ta hình

như chẳng quan tâm, vì ông ta chẳng thèm kiểm tra xem.

“Ta không phải là người lạ, Sadie,” ông ta nói. “Cháu không nhớ sao?”

Thật là rùng mình khi nghe ông ta nói với tôi bằng cái kiểu có vẻ quen

thuộc như thế. Tôi cảm thấy tôi nên biết ông ta. Tôi nhìn sang Carter, nhưng
anh ấy dường như cũng bối rối y như tôi vậy.

“Không, Amos,” bà ngoại run rẩy nói. “Cậu không thể mang Sadie đi.

Chúng ta đã thỏa thuận với nhau.”

“Julius đã phá vỡ cái thỏa thuận đó vào tối nay.” Amos nói. “Hai người

biết là mình không thể chăm lo cho Sadie thêm nữa - không thể sau tất cả
những gì đã xảy ra. Cơ hội duy nhất của chúng là đi cùng tôi.”

“Sao chúng tôi phải đi đâu đó với ông chứ?” Carter hỏi. “Ông suýt đánh

nhau với cha tôi mà!”

Amos nhìn vào túi đồ nghề trong lòng Carter. “Ta nhìn thấy cậu giữ cái

túi của cha mình. Tốt đấy. Cậu sẽ cần nó. Còn về việc suýt đánh nhau ấy à,
Julius và ta đã đánh đấm trăm lần rồi. Nếu cậu không chú ý, Carter, ta đang
cố ngăn anh ấy khỏi việc làm điều gì đó thiếu suy nghĩ. Nếu anh ấy nghe lời
ta, thì chúng ta đã không ở trong tình huống này.”

Tôi không biết ông ta đang nói gì, nhưng ông ngoại chắc chắn hiểu rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.