KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 66

Tôi có riêng cho mình một cái bếp nhỏ, chất đầy những món đồ ăn vặt

yêu thích của tôi: nước soda gừng - [Không phải Sadie. Đó không phải soda
dành cho người già! Im miệng!] - Twix, và Skittles. Điều này dường như là
không thể. Sao chú Amos lại biết được tôi thích gì chứ? Tivi, máy tính, và
dàn âm thanh nổi đều toàn là đồ công nghệ cao. Phòng tắm có sẵn loại kem
đánh răng, đồ khử mùi, mọi thứ thương hiệu mà tôi vẫn thường hay dùng.
Chiếc giường cỡ đại cũng thật tuyệt nữa, mặc dầu cái gối hơi kỳ lạ một
chút. Thay vì là một chiếc gối bằng vải, thì đấy lại là cái kê đầu bằng ngà
voi như cái tôi đã từng thấy trong các lăng mộ Ai Cập. Nó được trang trí
bằng hình những con sư tử và (dĩ nhiên) cùng với các chữ tượng hình khác
nữa.

Căn phòng thậm chí còn có một sàn hiên gỗ nhìn ra phía vịnh New York,

với quang cảnh khu Manhattan và tượng Nữ thần Tự do ở phía xa xa, nhưng
cánh cửa kính trượt đã bị khóa chặt lại. Đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy
rằng có điều gì đó không ổn.

Tôi quay lại để tìm Khufu, nhưng nó đã bỏ đi. Cánh cửa phòng tôi đã bị

đóng. Tôi cố mở nhưng nó đã bị khóa.

Một giọng nói như bị nghẹt lại vọng đến từ căn phòng kế bên. “Carter

ơi?”

“Sadie.” Tôi cố mở cánh cửa thông sang phòng con bé, nhưng cửa này

cũng bị khóa lại nốt.

“Bọn mình thành tù nhân mất rồi,” con bé nói. “Anh có nghĩ Amos... ý

em là, chúng ta có thể tin ông ấy không?”

Sau tất cả những gì tôi đã nhìn thấy ngày hôm nay, tôi không còn tin và

bất cứ điều gì, nhưng tôi có thể nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của
Sadie. Điều này khơi dậy một cảm giác xa lạ trong tôi, giống như là tôi cần
phải trấn an con bé. Ý tưởng này dường như buồn cười quá đỗi. Hình như
Sadie khi nào cũng dũng cảm hơn tôi - làm những gì con bé muốn, không
bao giờ quan tâm đến hậu quả. Tôi mới là đứa hay sợ. Nhưng hiện giờ, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.