KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 67

cảm thấy mình cần đóng vai trò mà đã từ rất lâu mình không làm: trở thành
một người anh.

“Sẽ ổn thôi mà.” Tôi cố nghe sao cho tự tin. “Nghe này, nếu chú Amos

muốn hại chúng ta, đến lúc này chú ấy đã có thể ra tay rồi. Hãy cố ngủ một
chút đi.”

“Carter này?”

“Hử?”

“Đó là phép thuật, đúng không? Những gì xảy ra với Cha ở bảo tàng ấy.

Con thuyền của chú Amos. Ngôi nhà này. Tất cả là phép thuật.”

“Anh nghĩ thế.”

Tôi có thể nghe tiếng con bé thở dài. “Tốt. Ít nhất em sẽ không bị điên.”

“Đừng để những con rệp cắn đấy,” tôi gọi lớn. Và tôi nhận ra mình đã

không nói điều đó với Sadie kể từ khi chúng tôi sống cùng nhau ở L.A, khi
Mẹ vẫn còn sống.

“Em nhớ Cha,” con bé nói. “Em hầu như không bao giờ nhìn thấy ông,

em biết, nhưng... em nhớ ông.”

Tôi rơm rớm nước mắt, nhưng tôi hít thật sâu. Tôi sẽ không trở nên yếu

đuối. Sadue sẽ cần tôi. Cha cần chúng tôi.

“Chúng ta sẽ tìm ông,” tôi nói với con bé. “Có những giấc mơ đẹp nhé.”

Tôi lắng nghe, nhưng chỉ thấy được tiếng con Muffin kêu meo meo và

tiếng con mèo chạy khắp nơi, khám phá nơi ở mới của mình. Ít nhất nó
dường như không phải không vui vẻ.

Tôi thay đồ đi ngủ rồi leo lên giường. Vỏ chăn dễ chịu và ấm áp, nhưng

cái gối kỳ quái quá. Nó làm cho cổ tôi bị chuột rút, vì thế tôi đặt nó lên sàn
nhà và đi ngủ mà chẳng cần đến gối.

Sai lầm lớn đầu tiên của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.