KINH CẦU HỒN CHO AI - Trang 143

trọng thì gọi điện về cho tôi, tôi ở đây suốt ngày. Nếu một trong các cậu tìm
thấy Audrey thì vứt mẹ nó công việc mà theo dò Audrey đến hang ổ cô ta.
Và lập tức cho tôi biết.

Ngay sau khi họ tản đi, tôi ngồi viết báo cáo cho đại tá Folsberg. Mỗi một

nhân viên dưới quyền ông đều phải gửi báo cáo về hàng ngày. Cách làm
việc đó rất tốt. Sở được biết người nhân viên đó có tiến triển trong công
việc không và đồng thời giúp anh ta soi sáng được một số vấn đề cùng chỉ
rõ những chi tiết mà nhiều khi anh ta không lưu tâm tới.

Khi đọc lại bản báo cáo tôi chợt nhận ra một điểm đáng lưu ý: có cái gì

khó hiểu của vai trò tiệm hình trong suốt vụ này.

Càng nghĩ tôi càng thấy rối rắm tợn. Tôi chưa có một ý nghĩ gì về cách

thức Starkey lựa chọn các cô gái định bắt cóc, nếu ta thừa nhận hắn thực sự
chịu trách nhiệm về những vụ này. Hắn cho một tên đồng bọn chụp hình các
cô, cho họ một địa chỉ đến lấy hình và bắt cóc họ ngay tại đấy. Nếu đứng về
mặt lý thuyết thì cách thức này có vẻ đúng. Nhưng chỉ đúng về mặt lý
thuyết thôi. Ngộ lỡ ra các cô đó ngại không muốn đến lấy hình thì sao. Và
nếu họ đến lấy rồi bắt cóc họ thì làm sao đưa họ ra khỏi tiệm được? Tại sao
hình của Mary Drake lại được bày ra ở tủ kính đúng hôm cô bị bắt cóc? Ôi,
có nhiều chuyện không ăn khớp mà tôi chưa tìm được ra vì sao?

Cuối cùng tôi không thèm nghĩ về cái tiệm hình đó nữa và để phần lớn

thời gian nắm ườn trên giường suy nghĩ và ngủ.

Tôi thức dậy khi thấy Reg cúi xuống. Trên gương mặt trẻ trung của anh ta

lộ vẻ bực tức. Tôi dụi mắt, ngáp dài và ngồi lên mép giường. Tôi duỗi chân,
hai tay vò mạnh đầu và nói:

-Này cậu đừng tưởng tôi ngủ đâu nhé. Tôi có thói quen nằm trong khi suy

nghĩ. Từ lúc các cậu đi, tôi bắt đầu óc hoạt động dữ dội.

Tôi nhìn đồng hồ gần 3 giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.