KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 16

tôi ở lại đến cùng với ngài tiến sĩ để khỏi nghe, khỏi thấy, khỏi nói về điều
cần nói, thậm chí, ai mà biết được, cần viết. Đúng thế, và màn đêm đã trừng
phạt – hay tặng thưởng?, – vì tất cả những điều này, mang đến một bước
ngoặc, một cơn giông bất ngờ ập đến, những tiếng sấm rền trên bầu trời, và
chớp giật từng hồi, từng hồi, khắp vũ trụ, rồi lắng xuống, rõ ràng, khúc
chiết, ít nhất đối với tôi, những chữ cái rành rọt xuất hiện, và…

"Không!” – tôi nói, bởi vì quá tất yếu, những bản năng của chúng ta hoạt

động chống lại bản năng, có thể nói, những bản năng chống đối của chúng
ta hoạt động thay những bản năng thuần tính.

"Không!” – một cái gì đó tru lên, rền rĩ trong tôi, ngay lập tức, chính lúc

đó, nỗi ca thán đã gọt rũa, sau rất nhiều năm trôi qua, biến thành nỗi đau da
diết, câm lặng, khi chưa qua đi, nó âm ỉ và nhức nhối, như một căn bệnh
đang ủ, khắc vào trong tôi một câu hỏi – rằng, con sẽ là một cô bé mắt đen
chăng? xung quanh chiếc mũi bé nhỏ của con sẽ là những chấm tàn hương
mơ hồ chăng? Hay con sẽ là một cậu bé bướng bỉnh? Đôi mắt vui tươi và
ngỗ ngược của con sẽ giống như những viên sỏi xám nhỏ xinh chăng? –
đúng, cuộc đời của ta sẽ chính là khả năng tồn tại hiện hữu của con. Cả đêm
hôm đó ta chỉ nghiền ngẫm câu hỏi này, lúc dưới ánh chớp chói lòa, khi với
cặp mắt hoa lên trong màn đêm, trong khoảnh khắc nén thở, ta như nhìn
thấy câu hỏi này khắc trên tường.

Những câu chữ tôi viết ra trên giấy, giờ đây, cần coi như tôi đã viết ra hồi

đêm, dù trong đêm, tôi sống, đúng hơn là viết, tôi đã trải qua, hay đúng hơn,
những nỗi đau khác nhau của tôi, nhất là của những kỷ niệm đã vật vã (với
nửa lít rượu cô nhắc). Có thể, tôi ghi bừa vài câu rối rắm vào sổ tay, vào tập
giấy trắng luôn bên mình, những câu chữ sau đó tôi không thu thập lại, hoặc
nếu có, tôi cũng không hiểu, rồi quên đi.

Chỉ sau nhiều năm, đêm hôm đó mới sống lại trong tôi, để sau nhiều năm

nữa, giờ đây tôi thử ghi lại, những gì đáng lẽ lúc ấy tôi phải viết ra, vì một
đêm quá ngắn ngủi, với những gì cần viết, nếu tôi định viết. Nhưng sao viết
được, bởi đêm hôm đó mới là sự mở đầu, có thể không phải sự mở đầu sớm
nhất, nhưng chắc chắn là một trong những bước đi đầu tiên của nỗi tỉnh ngộ
chín chắn, hay đúng hơn, sự sám hối lâu dài, ai mà biết, dài đến bao giờ, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.