anh. Đúng, có một sự thật nào đó trong câu nói đấy. Đúng hơn, đây chính là
sự thật. Cảnh tù ngục kiếm nổi nhà ở nước Hung, hay đúng hơn, cảnh tù
ngục không nhà ở nước Hung có vẻ phù hợp với tôi, ở đó tôi bảo vệ hứng
thú của mình, một cách gìn giữ, che giấu và nguyên vẹn, cho đến tận khi,
cái nhà tù, nếu ta thích ví von, cái hộp đựng đồ hộp này, đột nhiên, với
những sắp xếp màu nhiệm của vợ tôi, bỗng hiện hình trần trụi, sắp hư hỏng,
thậm chí không thể chịu đựng nổi. Cuộc sống hiện tại của tôi cũng thế, tôi
cho rằng, mọi cuộc đời đều thể hiện như một sự không thể chịu đựng nổi,
nếu ta nhìn từ ánh sáng của nhận thức, bởi chính nỗi không chịu đựng nổi
này của đời, sẽ đưa ta đến nhận thức, là đời ta không thể chịu được nữa, vì
nó đã bị mất. Đúng thế, tôi sống cuộc đời ở nhà thuê, như sống một cuộc
đời không hoàn chỉnh, mà tạm bợ, hạn chế, lơ đễnh (chỉ công việc của tôi là
nghiêm chỉnh) như vậy, tôi chỉ có hai bận rộn có thật: sự ra đời của mình và
thời gian chờ đợi đời mình trôi đi bằng một cách nào đấy (có thể bằng công
việc); cái thời gian chờ đợi này, chỉ mỗi nó là của tôi, tôi chỉ trông chờ vào
nó, tính sổ với nó, cho dù tôi không biết, tại sao và với ai tôi cần phải tính
sổ, trước tiên chắc với bản thân mình, để nhận ra cái cần phải nhận ra, làm
cái việc có thể làm, cho tất cả mọi người, hoặc chẳng cho ai, hoặc cho bất
cứ ai, người xấu hổ vì và cho chúng ta, bởi vì tôi không thể tính sổ với
khoảng thời gian trước khi tôi ra đời hoặc sau khi tôi kết thúc cuộc đời, nếu
những trạng thái của tôi có liên quan đến thời gian duy nhất của tôi, chắc
chắn có liên quan, tôi tin như thế.
Một loại thần điểu trong thần thoại châu Âu