KINH NGHIỆM TANTRA - Trang 228

220

là tu sĩ, tôi không cố gắng cho bạn giáo điều nào đó, tôi
không cố gắng giải thích lí thuyết nào đó cho bạn. Điều gì đó
đã xảy ra trong tôi, điều gì đó đã xảy ra cho tôi; tôi đang cố
gắng truyền đạt điều đó. Tôi đang cố gắng giao cảm với bạn.

Lời là rất vụng về. Chúng rất tí hon và rất nhỏ bé,

chúng không thể chứa được điều tôi muốn chúng chứa. Cho
nên mỗi khoảnh khắc tôi lại lúng túng. Những người không
có kinh nghiệm nào thì chẳng bao giờ lúng túng cả; lời nào
cũng có tác dụng.

Tôi đã nghe một câu chuyện hay, thiền về nó...

Một linh mục xứ đạo có đôi lời với ông giám mục của

mình và trong quá trình hội thoại đã nói, "Điều đó là phải cho
ông, thưa đức giám mục - khi ông chuẩn bị buổi lễ ông có thể
đọc nó cho nhiều nhà thờ trong giáo phận, nhưng tôi phải nói
cho hai buổi lễ mới vào mọi chủ nhật."

Ông giám mục đáp, "Ông nên có khả năng làm buổi lễ

về hầu hết mọi chủ đề theo lời báo trước, như tôi có thể làm."

"Tôi hiểu ý ông về điều đó," cha xứ nói. "Ông tới nhà

thờ tôi vào chủ nhật sau đi và tôi sẽ để cho ông việc thử."

Ông giám mục đồng ý và đúng lúc đi tới chỗ ông linh

mục, tìm ra một tấm thẻ với từ 'táo bón' được viết trên nó. Đó
là chủ đề. Không ngần ngại ông này bắt đầu luôn: "Và Moses
lấy hai viên và đi lên phía núi bên kia..."

Linh mục chẳng bao giờ lúng túng cả, ông ấy có biết

bao nhiêu kinh sách sẵn có, ông ấy bao giờ cũng có thể tìm ra
cái gì đó từ kí ức của mình. Tôi thì liên tục lúng túng bởi vì
điều tôi muốn nói với bạn không phải là vấn đề chủ quan: nó
là tính chủ quan của tôi. Điều tôi muốn nói với bạn là trái tim
tôi, nó không phải là tâm trí tôi. Không may là tôi phải dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.