KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - Trang 31

phải là được ít mất nhiều không? Làm ăn thì vẫn phải có lãi chứ.”

Tiểu Triệu suy nghĩ mấy ngày liền mà vẫn chưa tìm ra cách hiện thực hóa
kế hoạch của mình. Anh quyết định đi tìm người bạn thân là Cường để bàn
bạc. Cường nghe xong, cũng miễn cưỡng đưa ra một vài biện pháp nhưng
đều không khả thi.

Bỗng nhiên, Cường reo lên: “Có rồi! Có cách rồi!”. Tiểu Triệu vội giục:
“Nói đi, có cách gì hay vậy?”

Cường nói: “Hay là tăng tiền ăn của mỗi thực khách thêm 3 tệ, thành 38 tệ,
đó cũng là mức giá chấp nhận được. Sau đó, chúng ta sẽ tặng cho mỗi thực
khách không để thừa thức ăn một món quà khoảng 2, 3 tệ gì đó, như vậy là
không sợ bị lỗ vốn mà vẫn tránh được tình trạng lãng phí, một mũi tên
trúng hai đích, đúng không?”

Tiểu Triệu không có phản ứng gì. Cường nói tiếp: “Cậu nghĩ xem, thực
khách bỏ tiền đi ăn nhà hàng là để mua sự phục vụ, sự thoải mái, cậu muốn
phạt mỗi thực khách bỏ thừa thức ăn 10 tệ, tuy đó là quy định nhưng có
thực khách nào cam tâm tình nguyện chịu phạt chứ, vì điều đó vượt quá sức
chịu đựng tâm lí của họ. Đã mất tiền đi ăn tiệm mà lại còn bị phạt vì không
tuân thủ quy định nữa thì ai mà chịu được. Còn khi tăng mức giá bữa ăn,
thực khách đều biết và đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, họ sẽ không có ý kiến
gì. Sau khi ăn còn có thể được nhận quà, vậy thì chắc chắn thực khách sẽ
thấy rất vui vẻ. Đây thực chất là một hiện tượng tâm lí bình thường. Khi
cậu lấy mất thứ mà người khác mong muốn có được thì sẽ khiến họ cảm
thấy khó chịu; ngược lại, nếu cậu cho họ thứ vượt ngoài dự tính của họ thì
chắc chắn họ sẽ rất vui mừng.”

Tiểu Triệu nghe xong như được mở rộng tầm mắt, Cường thích đọc sách
xem ra không uổng, tâm lí học kết hợp với kinh doanh, quả là đã giải quyết
được vấn đề khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.