KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 162

Đôi mắt của Kinh Mịch Ngọc rất sáng, hàm răng trắng tinh, “Đây là xe của
anh hả?”
“Phải.” Yến Ngọc xuống xe. Tỉ lệ cơ thể của anh rất tuyệt, tay dài chân dài,
chỉ mặc một cái khoác và quần jean đơn giản cũng đã rất ra dáng. Anh cầm
hành lý từ trong tay cô, đặt vào cốp sau, “Cô đặt khách sạn à?”
“Đặt rồi.” Khách sạn là do Củng Ngọc Quán đặt trước. Cô nói địa chỉ, cười
nhẹ bước lên xe.
Trong xe có một mùi hương thoang thoảng, nghe như mùi của lá cây
khuynh diệp. Cô đang tính ngửi lại thêm vài lần nữa thì đã nghe Yến Ngọc
hỏi, “Đi công tác mấy ngày?”
“Chủ nhật này tôi về.”
Anh đã hiểu, nhưng vẫn trêu đùa cô như cũ, “Chỉ là chuyến công tác cuối
tuần thôi à?”
Cô vô tội cười một tiếng, “Đúng vậy, không được sao?”
“Đến mỗi tuần cũng được.”
Giọng điệu này của Yến Ngọc làm cho cô có cảm giác anh lại muốn hỏi về
chuyện tình một đêm, bèn tranh thủ thời gian nói trước, “Anh không trở về
Bắc Tú ư?”
“Đợi xong buổi lễ đính hôn của một người bạn đã.”
Chiếc xe vừa băng qua đèn đường hình mẫu đơn đặc trưng của Vu Âm, chỉ
trong vỏn vẹn một giây xe chạy lướt qua thì đã không còn thấy được ánh
đèn sáng rực màu đỏ tía kia nữa. Cô nhìn sang Yến Ngọc, “Lễ đính hôn
được tổ chức vào ngày nào?”
“Ngày mùng 1 tháng 4.” Yến Ngọc cười, đôi mắt cong cong, “Ngay ngày
cá tháng Tư, rất hợp với tình hình.
“…” Sao cô lại nghe thấy anh ta như đang cười trên nỗi đau của người khác
vậy? Kinh Mịch Ngọc liếc nhìn Yến Ngọc, anh quả thật là đang cười trên
nỗi đau của người khác. Cô ngập ngừng hỏi, “Miếng cao cổ ngọc đó… Đổi
một nàng dâu là anh hay là bạn của anh?”
“Là mẹ nhỏ cho tôi đổi.” Yến Ngọc tự nhiên trả lời, “Ba tôi có sở thích sưu
tầm ngọc, từ thời Xuân Thu Chiến quốc đến triều Minh, Thanh, nhiều đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.