KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 165

Kinh Mịch Ngọc đóng cửa lại, quay người đi tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa
kính ra, gió lớn ùa vào, mái tóc dài rối tung rối bù che khuất khuôn mặt cô,
ánh đèn của tòa kiến trúc cao vút kia đã tắt.
Cô đưa tay về phía trước như nắm chặt, nhưng trong tay chỉ có mỗi không
khí.
Kinh Mịch Ngọc đứng yên lặng vài phút, sau đó kéo màn cửa lại, đi tắm
rửa.
Cô liếc nhìn tấm ngăn cách kính của nhà vệ sinh, cười gian hai tiếng. Nếu
hai con gà con đực kia thật sự đứng trụi lủi trong đó để tắm rửa thì thật
đúng là cảnh đẹp thịnh thế mà.
Ban đêm, Kinh Mịch Ngọc trong đầu tràn ngập suy nghĩ đen tối, mỉm cười
chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong mơ lại thấy máu nhuộm đỏ cả trời xanh Vu Âm.
Kinh Mịch Ngọc bừng tỉnh trên giường.
Sau khi ngồi dậy, cô mở hết đèn, nửa tựa vào đầu giường thở dài.
Cô nhớ tới bộ sưu tập của Yến Phong Hoa.
Manh mối của ngọc ở núi Kinh cứ quanh quanh quẩn quẩn, cô lại nhất thời
không biết từ đâu mà sợi rễ đã bắt đầu nhú lên.
Chưa đầy một lát, lời nói của lão Chu trước kia lại xuất hiện trong đầu,
“Mục tiêu của cuộc đời cháu là tìm ngọc ở núi Kinh. Nhưng đời người lại
rất dài, thời gian cũng rất nhiều. Chú cảm thấy cháu nên đặt trọng tâm vào
hôn nhân trước đã, tìm một đối tượng thật tài giỏi để nó giúp cháu tìm.
Nhiều người thì bớt việc mà.”
Kinh Mịch Ngọc nửa đêm suy nghĩ, cảm thấy lời này của lão Chu cũng
không phải không có lý. Nếu chính cô tìm không ra thì có thể kéo thêm
người nhập bọn mà.
Cô suy nghĩ lung tung đến hơn tờ mờ sáng 5 giờ thì ngủ thiếp đi.
Bảy giờ rưỡi rời giường, kéo màn cửa một cái, ánh nắng xán lạn của Vu
Âm đã chiếu đến tận giường. Cô gửi cho Yến Ngọc một tin nhắn chào buổi
sáng.
Có lẽ đúng như lão Chu nói, việc tìm ngọc không phải là việc quan trọng
nhất. Điều cô cần chính là một niềm tin để sống tiếp, cho dù cả quãng thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.