KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 247

Đây không phải là giọng nói của Yến Ngọc. Kinh Mịch Ngọc ngơ ngác:
Vậy là của ai?
Cô hỏi Yến Ngọc, anh nói, “Nếu cô không thích để một con ma men xin lỗi
thì đợi lúc anh ta tỉnh táo lại xin lỗi cũng không muộn.”
Kinh Mịch Ngọc suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ được chuyện Yến Ngọc
đang nói là gì. Giọng nói này là của người ở Tụ Bắc đêm hôm đó, người
say rượu có gương mặt hình chữ điền. Cô nói, “Tôi đã quên mất chuyện
này mà anh còn nhớ à?”
Yến Ngọc, “Cô còn ở lại tăng ca sao?”
Kinh Mịch Ngọc, “Đúng vậy.”
Yến Ngọc, “Vậy tôi không làm phiền nữa.”
Cô đặt điện thoại xuống.
Thật ra Yến Ngọc ngoại trừ tâm tư quá thâm trầm thì những điểm khác
không hề tệ. Cho dù sau khi quen biết anh cô đã gặp phải vài chuyện ngoài
ý muốn, tuy hơi kinh hãi nhưng cũng không có gì nguy hiểm.
Lúc này bộ phim nhựa cũng đã đến hồi kết, thế mà cả nam chính lẫn nữ
chính đều chết.
Ban nãy tâm tư của Kinh Mịch Ngọc không đặt trên bộ phim nên sững sờ
một lúc.
Nhạc phim vang lên, phần đảo ngược của bộ phim cuối cùng cũng đến. Chỉ
trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ cốt truyện và âm mưu trước đó đều bị sụp
đổ.
Cô càng ngớ người hơn, “Chơi theo kiểu này cũng được à?”
Sau khi Kinh Mịch Ngọc rửa mặt xong lên giường thì cũng gần rạng sáng
mười hai giờ.
Tin nhắn âm thanh của Yến Ngọc vang lên, “Ngủ ngon.”
Kinh Mịch Ngọc đang thầm suy tính xem cô có nên ám chỉ với anh rằng cô
đã tạm thời từ bỏ việc tìm ngọc, thử xem anh sẽ phản ứng thế nào?
Yến Ngọc lại hẹn cô vào thứ hai, Kinh Mịch Ngọc đồng ý.
Cô đang nghỉ ngơi ở phòng tập thể hình sau khi vừa chạy bộ bốn kilomet.
Bên cạnh bỗng xuất hiện người đàn ông tập máy chèo thuyền lần trước,
“Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.