KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 300

Nếu Kinh Mịch Ngọc đã quyết tâm muốn tính tiền đến vậy thì Yến Ngọc
cũng không muốn giành với cô, “Cô muốn nuôi thì nuôi đi.”
Củng Ngọc Quán nhìn Tôn Nhiên và Yến Ngọc, bất đắc dĩ cười một tiếng,
“Nhìn không ra hai người đều có ước mơ trở thành tiểu bạch kiểm đó!”
Nói đến việc thiếu tiền thì thái độ của Tôn Nhiên cũng trở nên nghiêm
chỉnh, “Hợp đồng của tôi và ông chủ Lữ sắp hết hạn, ông ta muốn tiếp tục
gia hạn.”
“Có tăng lương không?” Kinh Mịch Ngọc đứng dậy, châm trà cho ba người
họ.
Tôn Nhiên lắc đầu, “Ông ta không nhắc tới một chữ.”
“Vậy thì đừng gia hạn nữa.” Kinh Mịch Ngọc đã sớm không vừa mắt với
ông chủ Lữ này rồi.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng thức ăn đến. Bốn người im lặng
trong một chốc, đợi đến khi nhân viên vừa đi thì Yến Ngọc mới hỏi, “Cậu
có muốn tiếp tục làm việc với ông ta không?”
“Không phải là tôi muốn hay không, mà là thân bất do kỷ.” Tôn Nhiên đã
là người “nhận thua” lâu đến vậy, tiếng tăm quán quân lúc trước cũng đã
sớm trôi vào quên lãng. Ông chủ Lữ là người tổ chức những trận đấu quyền
anh ở Bắc Tú, giao thiệp rộng, nhiều tài nguyên, cũng là người kiếm được
nhiều tiền nhất từ những trận đấu như thế ở thành phố này.
Yến Ngọc gắp cho Kinh Mịch Ngọc miếng đồ biển lớn nhất, “Cậu có dự
định trở thành huấn luyện viên không?”
Tôn Nhiên cũng gắp một miếng vào trong chén mình.
Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Là huấn luyện viên thì không cần phải thi đấu đúng
không?”
Yến Ngọc nhìn cô.
Kinh Mịch Ngọc dẩu môi, “Tôn Nhiên nhà bọn tôi gì cũng tốt, chỉ có cái
công việc quá nguy hiểm, bị thương cũng rất nhiều. Nếu anh có thể giới
thiệu công việc nào an toàn hơn cho anh ấy thì tốt quá rồi!”
“Ai là người nhà bọn cô?” Tôn Nhiên chấm nước tương, “Có gì phải bận
tâm? Tôi thi đấu thế này đã bao nhiêu năm nay. Như bây giờ thì có gì
không tốt chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.