KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 317

rồi trả lời, “Khu nhà trọ Thiên Hậu, nhưng tôi quên số lầu với số phòng
rồi.”
Sau khi Tôn Nhiên cúp điện thoại thì anh ta lại suy nghĩ một lát, ngắt lời
Trương Thăng Vinh, “Bạn gái cũ của tôi gặp phải chút việc, tôi phải đi xử
lý.”
“Chuyện gì?” Yến Ngọc đang tựa người vào ghế sofa lớn, ánh nắng xuyên
qua lớp cửa sổ thủy tinh rơi xuống mặt đất, chiếu lên nửa người anh. Nửa
gương mặt chìm vào trong ánh sáng, giống như được phủ lên một lớp vàng
kim vậy.
Sau khi gặp phải ác mộng ba ngày liền thì Yến Ngọc đã khôi phục lại như
bình thường, đáy lòng cũng không còn sự phiền muộn, giấc mộng cuối
cùng kia cũng không còn sự hiện diện của thằng bé kia nữa, chỉ mơ thấy
bầu trời bẩn thỉu của Phục Chúc. Tuổi tác càng lớn thì thời gian khôi phục
cũng càng ngắn. Đến lúc anh ở tuổi trung niên thì chắc sẽ có thể thản nhiên
đối mặt rồi.
Tôn Nhiên trả lời tin nhắn WeChat của Củng Ngọc Quán, “Tôi từng gửi đồ
cho cô ấy, trên đó có địa chỉ.” Sau đó anh ta tóm tắt sơ lược mọi việc lại
cho Yến Ngọc.
Yến Ngọc lập tức ngồi thẳng người, “Hai người nói tiếp đi, để tôi đi cứu cô
ấy.”
Tôn Nhiên nhớ rằng Kinh Mịch Ngọc từng nói Yến Ngọc là mục tiêu mới
của cô. Vậy thì để cô toại nguyện đi, “Ừm, nhờ cậu.”
****
Kinh Mịch Ngọc bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô phiền muộn lăn qua lăn lại trong chăn nhưng trốn ở góc nào cũng không
trốn được. Kinh Mịch Ngọc đành tung chăn lông ngồi dậy, tóc tai bị lăn đến
rối bời như ổ quạ.
Sau khi tiếng chuông dừng lại thì cô nghe thấy thanh âm của một người đàn
ông truyền ra từ phía cửa.
Mơ mơ hồ hồ, không chân thật.
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian xuống giường, bước ra khỏi phòng
ngủ, càng nghe càng cảm thấy hình như là ngay trước cửa nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.