KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 41

Kinh Mịch Ngọc giành không lại hai người họ, chỉ có thể gặm vài cọng rau
xanh nát.
Đói quá!
Vất vả lắm mới mò được một con tôm tươi thì đũa của Tôn Nhiên đã chắn
trước mặt cô, “Cô đang bị dị ứng, Lý Nguyên Bách nói không được ăn
tôm.”
Cô duy trì phong độ nhìn con tôm bị Yến Ngọc kẹp đi mất. Không đành
lòng nhìn tiếp, cô không còn gì để nói, đành hỏi một câu, “Nghe nói Yến
tiên sinh là fan hâm mộ của Tôn Nhiên?”
“Có thể xem là như vậy.” Tay trái Yến Ngọc cầm đũa, nhẹ nhàng cắn con
tôm tươi.
Cô khổ sở, lại nhìn thấy hai cọng rau lềnh bềnh trên nồi lẩu, thì càng khổ sở
hơn.
Tôn Nhiên nhìn lớp trang điểm đỏ tươi của cô, rồi đến cặp lông mày nhíu
chặt thì đặt thịt viên của mình vào chén cô, “Vì để phòng ngừa nên hai
ngày nay cô chỉ có thể ăn thịt heo thôi.”
Kinh Mịch Ngọc nhai thịt viên, vụng trộm dò xét Yến Ngọc.
Cặp mắt hoa đào, chân mày lưỡi kiếm

[5]

, trời sinh trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô

gặp Yến Ngọc bao nhiêu lần, thì anh ta có bấy nhiêu loại khí chất: cuồng
vọng, mệt mỏi, khinh bạc, còn bây giờ lại là ôn hòa. Cô dường như đã hãm
sâu vào màn sương mù dày đặc, mỗi lần đều muốn chạy ra, nhưng cuối
cùng phát hiện bản thân lại dậm chân ngay vạch xuất phát.
Người đàn ông thắt bím kia nói đúng, Yến Ngọc thật sự quá nguy hiểm.
Lúc Yến Ngọc cầm chai coca, ánh mắt cũng hướng về phía cô.
Cô ra vẻ lơ đãng nhìn qua chỗ khác.
Anh ta rót coca cho Tôn Nhiên, hỏi tiếp, “Cô Kinh uống không?”
“Cảm ơn.” Cô đưa li đến, “Yến tiên sinh, tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Mời nói.” Kinh Mịch Ngọc học theo ngữ khí nhẹ nhàng của Tôn Nhiên.
“Sự cố như tôi hôm nay ở Tụ Bắc có thường hay xảy ra không?”
Yến Ngọc gật đầu, “Có, nhưng không nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.