“Cũng chưa chắc.” Yến Ngọc ném điếu thuốc xuống, lỗ mãng nói, “Giao
tình giữa đàn ông với nhau cũng không liên quan gì đến nửa thân dưới.
Giữa đàn ông và phụ nữ, không thể nhận xét tốt xấu qua loa như thế được.
“Nhưng anh đã cứu tôi, việc này chắc hẳn chỉ là ý tốt đơn thuần thôi đúng
không.”
“Khó nói. Ngộ nhỡ tôi nhân cơ hội muốn làm chuyện xấu với cô, cũng
không phải không được.”
Cô buồn cười, “Anh đúng là cố gắng hết sức để hủy hoại hình tượng của
mình.”
Yến Ngọc nhìn cô chằm chằm, “Tôi đã từng nói với cô rằng, cô cười lên rất
đẹp đúng không?” Có thể sánh với bốn chữ “nụ cười như hoa.”
“Quá khen.”
Anh đưa tay tắt đèn trong xe đi.
Trước mắt Kinh Mịch Ngọc trong chốc lát tối đen, một giây sau, cô nghe
được thanh âm của anh gần ngay tai, “Cô là bạn gái cũ của Tôn Nhiên?”
“Đúng vậy.”
“Chia tay bao lâu rồi?”
“Hơn hai tháng.”
“Có quay lại không?”
“Không, chỉ có thể làm bạn bè.” Đầu ngón tay của cô đụng phải áo khoác
của anh, “Tối thật.” Thật ra cũng không phải quá tối, vẫn có ánh trăng
chiếu vào cửa đường hầm.
Anh lễ phép hỏi, “Có cần bật đèn không?”
“Tôi không thích tình một đêm.”
Yến Ngọc lập tức lui người lại, “Chuyện nam nữ thế này phải là hai bên
đều tình nguyện.”
Kinh Mịch Ngọc đột nhiên bật cười, “Nếu đã vậy sao còn muốn tôi sợ
anh?” Anh ta tuy nguy hiểm, nhưng cũng an toàn.
“Ha.” Anh mở đèn lên, lại châm một điếu thuốc nữa, ngón tay đặt trên cửa
sổ xe di lên di xuống, cái bóng trên vách núi cũng nhún nhảy theo. Anh nói,
“Đêm nay chỉ có thể trôi qua một cách vô vị mà thôi.”