KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 84

Yến Ngọc sờ hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc cuối cùng, “Tôi đã gọi bạn đến
đón rồi.”
Cô nhìn qua hộp thuốc lá trống rỗng kia, là một nhãn hiệu cô chưa thấy qua
bao giờ, “May là bạn của anh nhiều.”
“Không lẽ cô rất cô đơn à?”
Đầu của Kinh Mịch Ngọc đập vào cột của biển báo trạm, “Không thích xã
giao.”
Yến Ngọc nhả khói, “Cô có nhiều tâm sự.”
Cô khịt mũi, “Anh cũng có không ít.”
Yến Ngọc cười, “Thói xấu lúc ngủ dậy à?”
“Không phải.” Chỉ là buồn ngủ đến mức lười phải ngụy trang, hận không
thể một giây sau đã được nằm trên giường.
Yến Ngọc đột nhiên rút điếu thuốc ra, đặt vào trong miệng cô, “Hút thuốc
không?”
Cô kinh ngạc nhìn vị trí anh đã cắn qua, không thể nói rõ cảm giác trong
lòng. Thật lâu sau mới nói, “Không hút.”
Thế là Yến Ngọc lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng mình, châm lửa.
Thần sắc anh tự nhiên, hệt như không ngại sự trao đổi nước bọt ban nãy.
Kinh Mịch Ngọc mím mím môi, “Anh bị nghiện thuốc nặng lắm sao?”
“Thỉnh thoảng mới hút.” Anh hít một hơi, động tác thành thạo.
Gói thuốc này của anh hình như từ lúc họ bị kẹt ở đường hầm mới được
khui ra, “Đã hút một bao rồi.”
“Thời điểm dục vọng ở nửa người dưới không được giải tỏa, thuốc lá là vật
thay thế rất hữu hiệu.”
Cô quở trách, “Nói hươu nói vượn.”
“Một ngày nào đó cô không chán ghét tình một đêm nữa, thì thử với tôi
một chút?”
Anh nói rất rõ ràng, Kinh Mịch Ngọc lại nghe hệt như đang nói đùa. Cô
dùng giọng điệu y hệt trả lời anh, “Được.”
Trong phút chốc Yến Ngọc kề sát mặt cô, mùi khói nồng nặc xông vào mũi
cô, “Chúc cô sớm ngày thông suốt.”
Cô phất tay quạt khói đi, “Chúc anh sớm ngày cai được thuốc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.