408
Chương IX – Chín Pháp
9. Lại nữa, này chư Hiền, Tỷ-kheo vượt khỏi Không vô
biên xứ một cách hoàn toàn, biết rằng: "Thức là vô biên"
chứng và an trú Thức vô biên xứ. Này chư Hiền, nếu trong
khi Tỷ-kheo ấy trú với an trú này, các tưởng tác ý câu hữu
với Không vô biên xứ vẫn hiện hành; như vậy, đối với Tỷ-
kheo ấy là một chứng bệnh. Ví như, này chư Hiền, với một
người sung sướng, khổ đau có thể khởi lên như một chứng
bệnh. Cũng vậy, với Tỷ-kheo ấy, các tưởng tác ý câu hữu với
Không vô biên xứ vẫn hiện hành; như vậy đối với Tỷ-kheo
ấy là một chứng bệnh. Này chư Hiền, chứng bệnh được Thế
Tôn gọi là khổ. Với pháp môn này, này chư Hiền, cần phải
hiểu Niết-bàn là lạc.
10. Lại nữa, này chư Hiền, Tỷ-kheo vượt khỏi Thức vô
biên xứ một cách hoàn toàn, biết rằng: "Không có vật gì"
chứng và an trú Vô sở hữu xứ. Này chư Hiền, nếu trong khi
Tỷ-kheo ấy trú với an trú này, các tưởng tác ý câu hữu với
Thức vô biên xứ vẫn hiện hành; như vậy, đối với Tỷ-kheo ấy
là một chứng bệnh. Ví như, này chư Hiền, với một người
sung sướng, khổ đau có thể khởi lên như một chứng bệnh.
Cũng vậy, với Tỷ-kheo ấy, các tưởng tác ý câu hữu với Thức
vô biên xứ vẫn hiện hành; như vậy đối với Tỷ-kheo ấy là một
chứng bệnh. Này chư Hiền, chứng bệnh được Thế Tôn gọi là
khổ. Với pháp môn này, này chư Hiền, cần phải hiểu Niết-
bàn là lạc.
11. Lại nữa, này chư Hiền, Tỷ-kheo vượt khỏi Vô sở
hữu xứ một cách hoàn toàn, chứng và trú Phi tưởng phi phi
tưởng xứ. Này chư Hiền, nếu trong khi Tỷ-kheo ấy trú với an
trú này, các tưởng tác ý câu hữu với Vô sở hữu xứ vẫn hiện
hành; như vậy, đối với Tỷ-kheo ấy là một chứng bệnh. Ví
như, này chư Hiền, với một người sung sướng, khổ đau có
thể khởi lên như một chứng bệnh. Cũng vậy, với Tỷ-kheo ấy,