Giả sử bạn thuê một nhân viên mua sắm để mua trang phục cho bạn.
Nhân viên này được quyền thay mặt bạn ra một số quyết định. Đầu tiên,
anh ta phải quyết định dành bao nhiêu tiền cho những ngăn khác nhau của
tủ quần áo. Thứ hai, anh ta phải quyết định làm thế nào để chi trả cho các
khoản mua sắm đó.
Để tập trung vào bước thứ hai của quyết định, chúng ta hãy giả định
nhân viên của bạn đã quyết định dành 100 đô-la để mua quần áo. Có ba
cách tìm nguồn vốn mà anh ta có thể áp dụng. Thứ nhất, anh ta có thể rút
100 đô-la từ tài khoản của bạn và dùng nó để trả thẳng cho các khoản mua
sắm. Thứ hai, anh ta có thể dùng thẻ tín dụng của bạn để mua và trả nợ sau
một năm. Trong trường hợp này, hóa đơn tín dụng phải trả năm sau sẽ là
110 đô-la bao gồm 100 đô-la gốc và 10 đô-la lãi suất (giả sử lãi suất hàng
năm là 10%).
Cũng có lựa chọn thứ ba – nhân viên có thể dùng thẻ tín dụng của bạn để
trả tiền mà không bao giờ có ý định trả lượng tiền gốc. Trong trường hợp
này, hóa đơn của bạn sẽ là 10 đô-la lãi suất mỗi năm, đến vô cùng, và nhân
viên của bạn sẽ rút 10 đô-la mỗi năm từ tài khoản của bạn để trả số tiền lãi
đó.
Bây giờ câu hỏi là, bạn sẽ chọn cách trả tiền nào? Để nghiên cứu vấn đề
này, hãy xem xét vị thế tài chính của bạn sau một năm với cả 3 lựa chọn
trên.
Chúng ta đã giả định mức lãi suất hiện hành là 10% và sẽ giả định rằng
1.000 đô-la trong tài khoản của bạn cũng có được mức lãi suất như thế.
Điều này có nghĩa là nếu không mua một chiếc quần hay áo nào, tài khoản
của bạn sẽ tăng tới 1.100 đô-la giờ này năm sau. Bất cứ lựa chọn nào trong
3 cách mà nhân viên của bạn sử dụng sẽ một phần nào đó lẹm vào 1.100
đô-la này; chúng ta hãy xem lẹm bao nhiêu.
Phương án A lấy đi 100 đô-la từ tài khoản của bạn ngày hôm nay, giảm
từ 1.000 đô-la xuống còn 900 đô-la. Một năm sau 900 đô-la đó sẽ kiếm
được 90 đô-la lãi suất, và tài khoản của bạn sẽ là 990 đô-la. Đây sẽ là 110