KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 10

vào thế giới tự giác của kẻ thành nhân, nhận ra cái vẻ nhếch nhác, thảm hại
của mình.

Anh còn nhớ ngày ông nội qua đời, linh đường treo kín không biết bao

nhiêu là bức trướng, giống như hậu đài của một sân khấu, còn hấp dẫn hơn cả
lễ sinh nhật cho bọn trẻ cỡ tuổi anh. Một đoàn các hòa thượng đánh đánh, gõ
gõ, miệng liên hồi tụng niệm kinh Phật, anh chui ra luồn vào giữa rừng cờ
trướng theo nhịp mõ “lóc cóc” thật là khoái chí. Mẹ bắt anh đi giày tết bằng
sợi đay, anh đành miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cương quyết không chịu thắt
tấm vải trắng trên đầu với lí do xấu như ngợm. Ngược lại, cha anh thì đầy đủ
trang phục, và đặc biệt hơn người là vận bộ comple lụa đay trắng. Khách đến
phúng viếng đều ăn mặc tân thời, đàn ông đồ Tây càvạt, đàn bà kì bào xẻ cao
tận bắp đùi, ỏn ẻn, ngoáy mông nhờ các đôi giày cao gót. Trong số họ có một
bà biết chơi dương cầm và hát giọng nữ cao nghe như cừu dê bị chọc tiết, tất
nhiên bà không biểu diễn những ngón nghề ấy trước linh đường ông nội anh,
mà anh nhớ đã mấy lần liên hoan gia đình, đều có dịp nghe bà hát và không
nhịn được cười mặc dù mẹ rỉ tai trách móc.

Trong kí ức tuổi thơ, đám tang ông nội anh như một ngày lễ hội, chẳng

gợn chút bi thương. Anh cảm thấy cụ đúng ra nên chết sớm mới phải. Ngọa
bệnh đã lâu, ngày cũng như đêm cứ nằm liệt trên chiếc ghế xoay, sự ra đi hoàn
toàn hợp với lẽ tự nhiên chứ không gây nên điều gì bất ngờ. Ngược lại, cái
chết của mẹ mới làm anh kinh hoàng. Mẹ anh qua đời khi còn khá trẻ, mới ba
tám tuổi. Bà bị đắm sông ở nông trường nơi lao động cải tạo, sáng nọ người
chăn vịt phát hiện thấy thi thể bà đã trương phình nổi trên mặt nước. Bà mãi là
hình ảnh đẹp trong trí nhớ của anh.

Trong số quà tặng người lớn cho anh hồi còn nhỏ có một cây bút máy

hiệu Parker mạ vàng của bác Phương, đồng nghiệp ngân hàng với cha anh.
Thấy anh cầm bút chơi đùa thích thú, mãi mà vẫn không chán, người lớn cho
rằng đó là điềm lành, thằng bé sau này nhất định sẽ trở thành nhà văn, bác
Phương tặng luôn cho anh cây Parker ấy.

Hồi anh mới lên bảy lên tám, cái tuổi đáng lẽ phải đến trường rồi, nhưng

vì người gầy gò và lắm bệnh nên anh đành ở nhà để mẹ kèm cặp dạy học chữ,
đọc sách và viết bút lông. Anh chẳng thấy mệt nhọc gì cả, có những ngày viết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.