KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 11

hết luôn cuốn tập, mẹ anh vui mừng, tốt quá, và bắt đầu dạy thêm cách ghi
nhật kí. Bà mua về cho anh loại giấy mà các nhà văn thường dùng, trên đó có
sẵn từng ô vuông để đếm chữ tính tiền nhuận bút. Tác phẩm đầu tay, trang
nhật kí số 1 của anh ghi dòng chữ như thế này: “Tuyết rơi xuống mặt đất thành
một lớp trắng sạch, con người đi qua để lại dấu chân và thế là bẩn mất”. Mẹ
anh hết lời ca ngợi và bà đã khoe với tất cả mọi người trong nhà, từ bấy,
những gì anh phóng ra đều không thể thu hồi trở lại, ước mơ và yêu thương
nhanh chóng bị văn chương hóa, tự gieo mầm tai họa về sau cho bản thân
mình.

Cha anh không tán thành việc cả ngày cứ nhốt anh ở nhà xem sách, viết

chữ. Theo ông, con trai cũng cần nghịch ngợm đôi chút, bước ra ngoài đời để
làm quen với thế sự, kết giao bạn hữu và xông pha cùng thiên hạ, không nhất
thiết cứ phải trở thành nhà văn. Cha anh tự cho mình là người biết uống rượu,
thích rượu, hay nói đúng hơn, thích thể hiện cốt cách nam nhi. Hồi bấy giờ các
cụ thường dùng từ “thông quan”, giống như ngày nay là “cạn cốc”, “trăm phần
trăm” và kháo nhau “phi thông quan bất thành hảo hớn!”. Có một hôm cha anh
uống say, bất tỉnh nhân sự, bạn bè phải khiêng về đặt vào chiếc ghế xoay của
ông nội vừa qua đời, lúc ấy trong nhà toàn đàn bà, con gái không đủ sức dìu
ông lên giường ngủ. Bà nội, mẹ anh và đám người hầu thả dây kéo cả ông lẫn
chiếc ghế xoay từ từ cho đến tầng hai. Bị rút ngược lơ lửng như vậy, nhưng bộ
mặt của cha anh vẫn cố làm ra vẻ tươi tỉnh trông thật khôi hài. Bộ mặt ấy cứ
đong đưa chao đảo trong kí ức của anh, xem như một kì tích mà người cha để
lại, chẳng rõ anh có bị ảo giác hay không, với trẻ con giữa hồi ức và tưởng
tượng cũng rất khó phân biệt.

Những năm ấu thơ dưới mười tuổi của anh tựa như một giấc mơ. Ngay cả

những khi chạy loạn, xe ô tô lắc lư trườn bò trên sườn núi, trời mưa tầm tã,
đường lầy lội và trơn như mỡ, thế nhưng ngồi trên thùng xe anh vẫn ôm khư
khư giỏ quýt mà nhai ngon lành. Anh hỏi mẹ có đúng như vậy hay không, bà
trả lời rằng hồi ấy quýt rẻ hơn cả gạo, chỉ cần cho người nhà quê vài đồng là
họ đưa quýt lên xe, muốn bao nhiêu cũng được. Còn cha anh, ông làm việc ở
ngân hàng nhà nước, ngân hàng có cảnh vệ áp tải các xe tiền rút lui sơ tán và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.