KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 169

- Mở cửa cho thoáng nhé?
- Chẳng cần.
Anh bưng vào cho cô gái một thau nước, còn mình đến buồng công cộng

tắm gội. Khi quay trở lại thì cô gái cũng xong xuôi, cô mặc chiếc áo hoa chấm
vàng, cổ tròn, tay trần, tháo giày cởi vớ, ngồi nép một bên thành giường, mặt
mày tươi tỉnh, phớt hồng ra dáng thiếu nữ hơn nhiều, cô nói:

- Anh ngồi xuống đi, còn chỗ đây này!
Lần đầu tiên cô gái nhoẻn miệng cười. Anh phụ họa cười theo và nói

“Không thể không nói như vậy” để thanh minh chuyện lúc nãy đăng kí thuê
phòng đã phải ghi là quan hệ vợ chồng.

- Em hiểu - cô gái mím môi cười thầm.
Anh chốt then cửa, cởi giày ngồi xuống:
- Thật không ngờ!
- Không ngờ gì anh?
- Còn phải hỏi?
Sự việc không ngờ ấy qua đi, nhiều năm sau nhớ lại, anh vẫn không quên

cái đêm đặc biệt, đầy đủ mọi hương vị, chọc ghẹo, dụ dỗ, dục vọng, xúc động,
ái tình, chứ không chỉ là nỗi lo.

- Thế tên thật của em là gì? - Anh thân mật gọi cô gái bằng đại từ “em”.
- Bây giờ em chưa thể nói rõ với anh.
- Vậy đến lúc nào?
- Tới khi ấy anh khắc biết.
- Biết gì?
- Chẳng nhẽ anh không hiểu sao?
Anh không hỏi gì thêm, cảm thấy thoải mái và hài lòng. Sàn lầu đã yên

ắng, buồng tắm công cộng thôi xả nước, nhưng chợt thấy căng thẳng như đợi
chờ một điều gì đó bất ngờ đang dần tới. Nhiều năm sau, hễ mỗi lần nhớ đến
cái đêm kì lạ đó anh lại có cảm giác căng thẳng như thế này.

- Có thể tắt đèn được không? - Anh ướm hỏi.
- Hơi chói mắt khó ngủ - cô gái đồng tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.