KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 229

- Anh thích ngữ ấy, vì cớ gì lại lấy thân tôi làm vật thay thế? - Sảnh khóc

nức nỏ.

- Thật chẳng hiểu ra làm sao, vậy thì chúng ta ly hôn ngay, ngay sáng mai

đến trụ sở công xã, xin chứng nhận hủy bỏ các chữ ký trong giấy giá thú. Thà
chịu một trò đùa, còn hơn là cả đời bị gây sự, quậy phá, bất quá thì cán bộ và
bà con ở thôn này cười vài bữa, rồi cũng xong.

- Tôi không gây sự, quậy phá nữa! - Sảnh ấm ức.
- Thế thì ngủ đi cho tôi nhờ!
Anh bảo Sảnh đứng dậy để thay bọc chăn, khăn rải giường bị ướt, rồi lôi

trong túi du lịch ra áo quần sạch, vứt lên đó. Ả tội nghiệp tuân lệnh làm theo
và đi ngủ một mình. Anh tắm gội xong xuôi, cứ thế ngồi bên bàn cho tới sáng.

Số phận đã an bài, anh phải ràng buộc với Sảnh như thế mãi, dẫu chỉ là

một cọng rơm cứu mạng của cô ta. Đợi Sảnh ngủ say, anh dem tất cả các trang
viết đốt sạch, phòng sau này ả lại gây sự, quậy phá thì có thể nói thần kinh ả
đã bị phân liệt, trí nhớ lung tung. Còn anh, sẽ không bao giờ lưu bút, viết lách
gì nữa, để cho chúng tan rữa trong mùi hôi của thế sự.

Sảnh nói, anh mong cô ta chết sớm, cho nên đã không bao giờ đi cùng

anh tới chỗ vắng người, trong núi sâu hay bên sông suối, sợ anh ám hại. Nhiều
lần anh bảo Sảnh đi đây đi đó, nhưng ả kiên quyết chối từ. Thật tình thì anh rất
muốn Sảnh vĩnh viễn tiêu vong, kết thúc một cách “êm đẹp” không để lại dấu
ấn gì cả, chẳng qua là chưa dám nói ra. Anh hối hận đã không tìm đến với một
cô gái nào đó ở thôn này, thân thể khỏe mạnh, chẳng cần trình độ văn hóa, chỉ
cùng anh giao phối, nấu cơm, sinh đẻ, và không hề xâm phạm nội tâm là được.
Nhưng anh lắc đầu, ngán phụ nữ lắm rồi!

Ngày Sảnh lên đường, anh tiễn cô ta ra đến bến xe. Sảnh bảo “quay về đi,

chẳng cần đợi tới lúc xe chạy làm gì”. Anh im lặng, nhưng vẫn dõi nhìn chiếc
xe lăn bánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.