À ra thế, ý cô bé là hỏi Sảnh, nhưng muốn tránh những từ ngữ thông
thường như “vợ anh”, “chị ta”, nên mới dùng mấy chữ “người nhà này” và đôi
mắt phượng sáng long lanh tựa hai giọt nước ngước nhìn anh, rồi vân vê vạt
áo đến nhàu nát, cúi đầu xem mũi giày. Anh không thể được ghẹo để chiếm
đoạt em, vả lại anh không dám tin đàn bà con gái như xưa, đối với anh họ
chẳng còn hấp dẫn gì nữa. Anh vẫn vò, xát cái bọc chăn, làm cho bé Mao cảm
thấy vô vị, rồi cuối cùng bỏ đi.
Anh chỉ còn cách mượn giấy mực để tự tâm sự với mình, nhằm vợi bớt
phần nào nỗi cô đơn đang đè nặng, nhưng trước khi cầm bút anh phải xem xét
cẩn thận, mua những tờ giấy thật mỏng, viết xong vo tròn nhét vào cán chổi
làm bằng cây trúc đã được thông các mắt bên trong. Bản thảo tích trữ lâu dần,
bèn lấy ra cất kỹ dưới vại muối dưa, để vôi lên trên chống ẩm, bịt kín ni lông,
chôn xuống đất, và đặt chum nước ngụy trang. Thực tình thì anh chẳng phải
trước tác gì vĩ đại, lưu truyền hậu thế, bởi nghĩ ngợi không nhiều và cũng
không có cách nào đoán định nổi tương lai, vì vậy mà không dám mơ mộng
hão huyền.
Từ xa văng vẳng tiếng chó sủa, rồi cả bầy chó trong thôn cùng sủa theo,
được một lát thì lặng yên trở lại. Trong đêm vắng mình anh một đèn, thổ lộ
tâm tình lên trang giấy, dẫu là ý hay nhưng cũng khiến anh sợ hãi, lo lắng phần
nào, hình như cửa trước song sau, giữa đêm tối mịt mù vẫn cứ cảm giác hình
như có bước chân ai đi lại ngoài thềm, anh đứng dậy ngó ngang và lại không
nghe thấy gì cả.
Ánh trăng khuya chênh chếch dọi vào trong, qua tấm kính cửa sổ dán kín
giấy, chỉ còn một màu sáng bàng bạc, anh kéo rộng tấm rèm để thưởng thức
cảnh đêm nên thơ này thì bỗng phát hiện bóng đen vừa lướt mất, rồi nghe bụi
cây trong vườn xào xạc, râm ran. Anh không bật đèn nữa, cẩn thận thu gom
các trang bản thảo, lên giường và từ buồng tối vọng nhìn ra ngoài, một màu
trăng. Trăng thanh minh mà đâu đâu cũng có mắt ngó dòm, thám sát, dò la,
bao quát quanh anh, anh bên bờ cạm bẫy, và cạm bẫy chờ anh một phút sa
chân. Anh không dám mở cửa, anh không dám gây ồn, đừng tưởng đêm trăng
đang say ngủ, chỉ cần anh thất thế là liền ập vào, bắt gọn, kết án.