KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 26

đạo cấp cao của đảng ủy Hội nhà văn ra tay phê phán anh, anh cần cấp tốc
giành lấy một căn phòng. Huy động tất cả những gì lâu nay đã tích góp, còn
xin tạm ứng trước nhuận bút một cuốn sách, chẳng cần biết nó có được xuất
bản hay không, may sao lo lót xong cái ổ an lạc của mình.

Cô gái bước vào căn phòng mới được phân phối của anh, khi cánh cửa

vừa khép kín và khóa trái cái “phập”, thì hai người động tình khôn tả mà
không sức nào kìm hãm nổi.

Tường chưa quét vôi xong, sàn nhà còn bộn bề vật liệu, giường chiếu

cũng chẳng có và ngay trên một tấm ni lông dính đầy bụi bặm, cô gái để mặc
sức bóc sạch bộ quân phục, lộ ra những gì kiều diễm của thiếu nữ mà bấy lâu
vẫn đang giấu kín. Cô gái chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, mong anh đừng vội
làm thủng màng trinh vì lí do mỗi năm bọn em, gái quân y chưa chồng, phải
nằm ngửa ra cho họ khám xem còn lành hay đã rách. Kỉ luật nhà binh nghiêm
ngặt lắm, định kì bị thẩm tra cả thân thể lẫn tinh thần, ngoài công tác y vụ
thường ngày, còn có nhiệm vụ cùng đi dã ngoại với các thủ trưởng, chăm lo
bảo vệ sức khỏe cho họ, 26 tuổi mới được lấy chồng, lí lịch của vị hôn phu
phải trình cấp trên phê duyệt, trước đó không cho phép giải ngũ sớm, nghe nói
có liên can gì đấy đến cơ mật của quốc gia.

Giữ đúng lời hứa, những gì đã thương anh đều thương tất cả, những gì đã

nóng anh chẳng hề nguội lạnh, duy mỗi điều bảo vệ sự lành lặn cho em. Quả
nhiên không bao lâu sau, cô gái của anh cùng với thủ trưởng đi thị sát vùng
biên giới Trung Việt và mất luôn liên lạc.

Bẵng đi một năm, mùa đông cô gái trở về, đường đột hiện ra trước mắt

anh. Hôm ấy đã quá nửa đêm, từ nhà một người bạn uống rượu trở về, lững
thững mở cửa, ngả mình thì bỗng nghe tiếng gõ nhẹ, hóa ra là em nước mắt
đầm đìa, em đợi anh hơn sáu tiếng đồng hồ, cả thân hình đều đông cứng,
không dám đứng trước cổng ra vào sợ người ta truy hỏi cô tìm ai, đành trốn
ngoài một cái lán, khó khăn lắm mới thấy đèn phòng bật sáng. Anh vội đóng
cửa, kéo rèm, cô gái vẫn giấu mình trong bộ quân phục rộng thùng thình, chưa
ấm lại chút nào, thì đã gào lên tội nghiệp “Anh, hãy lấy em đi”

[1]

.

Anh “ấy” cô ta ngay trên tấm thảm, lăn qua lăn lại, không, vượt biển qua

sông, sáng trơn tru như hai con cá; không, như hai đầu dã súc, vờn cắn xé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.