KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 28

ngờ anh kiếm cớ. Anh tỏ vẻ lo lắng và ít nhiều căng thẳng, bỗng não trạng lóe
lên một ý nghĩ: đây có phải là đất nước của ta?

Ngay lúc ấy anh tựa hồ nghe đâu đó một tiếng kêu “Ca”

[2]

, anh bình tĩnh

và định thần trở lại. Cuối cùng thì hải quan chấp thuận, anh thu xếp hành lí
vừa bị tháo tung, khóa vali, đưa lên băng tải, kéo chặt phéc-mơ-tuya túi đeo
bên mình rồi hướng về khoang cửa lên máy bay. “Ca” và cả tên anh lại cất lên
lần nữa, anh giả bộ chẳng nghe thấy gì, cứ tiếp bước, nhưng rồi ngoái đầu như
muốn tìm xem nguồn âm thanh đó đã phát ra từ đâu.

Anh đã tiến vào hành lang xuất cảnh, trước cũng như sau đều là những

hành khách nước ngoài, và “Ca” cùng tên anh văng vẳng đâu đây, tuy rất xa
mà anh vẫn nhận rõ giọng người con gái. Ngước nhìn lên tầng thượng nhà ga,
chao ôi, một thân hình vận đại y quân phục, đội mũ màu xanh lá cây nghiêm
chỉnh, có điều chẳng phân biệt được khuôn mặt là ai.

Nhớ lại cái đêm chia tay cùng cô gái, cô dựa vào người anh và khẽ nói

bên tai: “Ca, anh của em, hãy đừng trở về, hãy đừng trở về...”, liên miên
không dứt cho tới lúc lịm dần “đừng... trở... về”. Đó là dự cảm của cô, thì cô
vẫn nhìn thấu suốt hơn anh, hoặc giả cô gái đã đoán đúng tâm tư anh, còn anh,
lúc bấy giờ chưa đủ dũng khí để có một quyết đoán. Cô gái đã thức tỉnh anh,
thức tỉnh cái ý nghĩ ấy của anh, nhưng anh không dám nhìn chính diện, hay
không cắt đứt nổi những sợi tình cùng bao dục vọng nối giữa hai người và
không thể cách xa, bỏ rơi em được.

Anh hi vọng người vận quân phục màu xanh lá cây trên cao kia đang cúi

đầu nhìn xuống không phải là em, cô gái. Anh quay người tiếp bước, đèn hiệu
chuyến bay nhấp nháy và anh lại nghe một tiếng kêu tuyệt vọng ré lên, xé
lòng, “Ca...”. Đúng là em, đúng là cô gái, anh cúi đầu, im lặng bước vào
khoang cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.