KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 55

- Biết cái gì?
- Em ngán ngẩm tấm thân em - cô nốc cạn cốc rượu - đủ rồi, anh chẳng

hiểu gì em, quá khứ và cuộc sống của em, anh đều mù tịt.

- Vậy thì em hãy kể cho anh nghe đi.
- Không cần, vì anh chỉ muốn làm tình với em mà thôi.
- Thế thì có gì là không tốt, con người suy cho cùng là cần phải sống,

sống lúc này, giờ này, phút này đây, cái gì đã qua thì cho nó đi qua, cắt đứt
luôn.

- Nhưng với anh lại cắt không đứt!
- Thật sao?
- Thật mà, anh không cắt đứt nổi kí ức, chúng bị nhốt ở trong tim, lúc ẩn

lúc hiện, tất nhiên khiến anh đau khổ, nhưng cũng cho anh sức mạnh.

Anh nói, hồi ức có thể cho cô sức mạnh, còn với anh chỉ toàn là ác mộng.
- Mộng mị là hư ảo, không chân thật, ngược lại hồi ức đều gồm những gì

đã xảy ra trong quá khứ, không thể xóa nhòa.

- Tất nhiên, nhưng có nói gì chăng nữa thì cũng đã qua rồi. Và cô nói

luôn:

- Song có thể trở lại bất cứ lúc nào. Nếu không nhắc đến thì chủ nghĩa

phát xít là thuộc loại này, không ai nói, không ai tố cáo, vạch trần, khiển trách,
tương tự, chủ nghĩa phát xít sẽ phục sinh mọi lúc mọi nơi.

Magritte càng lúc càng hăng, tựa như bao khổ nạn của mỗi người Do

Thái đều đè nén lên người cô.

- Nghĩa là em cần một sự đau khổ?
- Đây chẳng phải cần hay không cần, bởi đau khổ đã tồn tại rõ ràng.
- Và em đứng ra nhận lãnh, chịu đựng tất cả đau khổ của toàn nhân loại?

Hoặc ít nhất là những khổ nạn của dân tộc Do Thái?

- Không, dân tộc này sớm đã không tồn tại, họ phân tán và lưu lạc khắp

nơi trên thế giới, em bất quá chỉ là một trong số đó.

- Thế thì càng tốt chứ sao, càng giống một con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.