Khi viết đến đây, tôi nhớ lại một sự kiện xảy ra khi tôi mới bắt
đầu sự nghiệp với tư cách là giám đốc đào tạo của một công ty kế
toán lớn. Các giáo viên đều là kế toán viên của công ty, được tạm
nghỉ làm một tuần để hướng dẫn các nhân viên mới của công ty.
Không phải tất cả đều tự nguyện nhưng một khi đến cơ sở đào tạo,
hầu hết các giáo viên đều hoàn thành công việc hiệu quả.
Tuy nhiên, có lần đã xảy ra một ngoại lệ rất nghiêm trọng. Đó là
một giáo viên dường như đã coi một tuần hướng dẫn nhân viên mới
là một “kỳ nghỉ được trả lương” và cũng là cơ hội để làm việc một cách
vô trách nhiệm, thiếu chuyên nghiệp, nên đã uống rượu say khướt
trong buổi lên lớp đầu tiên.
Với tư cách là Giám đốc đào tạo, tôi có nhiệm vụ đảm bảo rằng
các nhân viên mới được hướng dẫn một cách tốt nhất và được định
hướng tích cực. Tôi đã gọi điện cho văn phòng nơi giáo viên đó làm
việc và nói với người điều hành văn phòng rằng nhân viên mà họ
gửi tới đã uống rượu say khi lên lớp. Ngay lập tức, anh ta hỏi lại tôi
rằng “có đồng sự nào chứng kiến điều đó không?” Tôi trả lời
không có đồng sự nào có mặt tại thời điểm đó. Người điều hành văn
phòng tiếp lời: “Nếu không có đồng sự nào chứng kiến điều đó
thì điều đó không xảy ra.” Anh ta nói với tôi rằng giáo viên đó nên
hoàn thành nốt tuần làm việc của mình, rằng họ sẽ không bình
luận về hành động của anh ta và rằng họ sẽ không cử người khác
thay thế anh ta.
Rõ ràng sự công bằng đã không được thực thi trong trường hợp
này. Người giáo viên đó đã nhận được thông điệp rằng không có
vấn đề gì khi anh ta cư xử thiếu chuyên nghiệp trước mặt các nhân
viên mới, còn các nhân viên mới thì hiểu rằng có các quy định khác
nhau đối với những người có vị trí khác nhau.