KINH THỦ LĂNG NGHIÊM - Trang 84

84

Phú lâu na, ba thứ tiếp tục điên đảo ấy, đều do tính sáng suốt rõ biết của
giác minh, nhân rõ biết phát ra có tƣớng, theo vọng tƣởng mà kiến chấp
sinh ra, các tƣớng hữu vi núi sông, đất liền thứ lớp dời đổi, đều nhân cái
hƣ vọng đó, mà xoay vần sau trƣớc".

ĐOẠN VII

CHỈ RÕ GIÁC KHÔNG SINH MÊ


Ông Phú lâu na bạch: "Nếu cái diệu giác đó, bản tính là diệu minh, cùng
với tâm Nhƣ Lai, không thêm không bớt, mà không cớ gì bỗng nhiên lại
sinh ra các tƣớng hữu vi núi sông, đất liền; vậy Nhƣ Lai hiện nay đã
chứng đƣợc bản giác diệu minh, không có phân biệt, thì đến lúc nào lại
sinh ra núi sông, đất liền và các tập lậu hữu vi?"

Phật bảo ông Phú lâu na: "Ví nhƣ ngƣời mê, nơi một xóm làng, lầm
phƣơng Nam làm phƣơng Bắc, thì cái mê ấy, lại là nhân mê mà có hay
nhân ngộ mà ra?"

Ông Phú lâu na bạch: "Ngƣời mê nhƣ vậy, cũng không nhân mê, cũng
không nhân ngộ. Vì sao? Mê, vốn không có gốc, làm sao lại nhân mê?
Còn ngộ, không phải cái sinh ra mê, làm sao lại nhân ngộ?"

Phật dạy: "Ngƣời mê kia, chính trong lúc mê, bỗng có ngƣời ngộ chỉ bày
cho đƣợc ngộ. Phú lâu na, ý ông nghĩ thế nào? Ngƣời ấy giải trừ đƣợc
cái mê đi, thì đối với xóm làng đó, còn có sanh mê nữa không?

- Thƣa Thế Tôn, không.

- Phú lâu na, Nhƣ Lai mƣời phƣơng thì cũng nhƣ vậy. Cái mê đó

không có gốc, tính nó rốt ráo là rỗng không; xƣa vốn không mê,
chỉ hình nhƣ có mê, có giác; giác đƣợc cái mê thì cái mê diệt và
giác không sinh ra mê. Cũng nhƣ ngƣời lòa thấy hoa đốm giữa hƣ
không, nếu trừ đƣợc bệnh lòa, thì hoa đốm nơi hƣ không diệt mất.
Bỗng có ngƣời ngu, ở chỗ hƣ không mà hoa đốm kia đã diệt rồi, lại
mong đợi hoa đốm sinh lại. Ông xét ngƣời ấy, là ngu hay là trí
tuệ?"

Ông Phú lâu na bạch: "Hƣ không vốn không có hoa đốm, vì hƣ vọng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.