KINH THUẾ - Trang 240

Lão Thường cấm dục thời gian dài rồi, nói không muốn là giả. Nhưng lão

Thường không muốn trong lúc đang mơ hồ như thế này lại bị thằng nhãi kia
thượng.

Tục ngữ nói người nghèo chí ngắn. Trước kia lão Thường có tiền,

nhường trẻ con thì nói lên bản thân rộng lượng, nhưng giờ mua tí xương lợn
cũng phải lấy từ ví Bạch Uy, khiến cho tự tôn đàn ông cứ mỗi lần móc 10 tệ
20 tệ ra là lại một lần bị đả kích đến chỉ còn lại vách nát tường xiêu.

Cho nên chuyện trên giường, giống như chút gia sản cuối cùng còn lại

của mình. Lão Thường nghẹn đỏ mặt không phối hợp với Bạch Uy.

Bạch Uy tức mình, y chẳng ngờ Thường Thanh lại cự nự như vậy. Từ sau

khi vào bệnh vệnh, hai người luôn sớm chiều ở chung, nhưng khổ nỗi người
đến người đi, chả thể nào thân thiết. Đến nỗi về sau, y cảm thấy mỗi một
luồng khí trong phòng bệnh đều tràn ngập mùi của Thường Thanh, chúng
thấm qua lỗ chân lông, ngấm vào khắp người mình, cứ như vạn mã, kéo sâu
tới dục vọng.

Hôm nay, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, đương nhiên phải tận dụng

triệt để, cho lũ cuốn đi rồi!

Thấy Bạch Uy ấn mình lên giường, Thường Thanh liền dùng sức đẩy

Bạch Uy sang một bên. Cái đầu thường gặp tai nạn đập “cốp” vào tường.
Không đợi Bạch Uy kêu đau, Thường Thanh đã kêu trước.

“Đầu!”

Bất chấp mông còn đang lộ ra bên ngoài, Thường Thanh lập tức nhào

qua, khẩn trương kiểm tra xem vết thương vừa khâu có vỡ không.

“Thế nào? Có đau không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.