KINH THUẾ - Trang 241

Bạch Uy híp mắt, méo miệng không nói, rồi thuận thế ngã vào lòng

Thường Thanh. Lão Thường dùng bàn tay dày của mình, tránh đi vết
thương, nhẹ nhàng xoa cái trán hơi sưng của y. Hai người cứ vậy đầu tựa
đầu.

Cuộc sống suốt ngày phơi nắng phơi gió khiến da lão Thưởng trở nên hơi

thô ráp, khoé mắt cũng bắt đầu có vài nếp nhăn mảnh. Nhưng Bạch Uy lại
cảm thấy lão trai già này có thêm nếp nhăn thì bớt đi lệ khí, mà thêm vào đó
là chút gì đó không nói nên lời.

Vươn tay chạm vào nếp nhăn ở khoé mắt Thường Thanh, ngón tay trượt

xuống bờ môi dày. Thường Thanh hé miệng, khẽ cắn, dùng đầu lưỡi mút
một chút.

Bạch Uy bỗng không muốn làm nữa.

Trước đây y luôn cảm thấy Thường Thanh là một con buôn trơ tráo,

nhưng chỉ có người tục ơi là tục như vậy, mới có thể sau khi khiến cuộc
sống của mình loạn cào cào thì lại ăn mòn vào lòng mình từng chút một.

Về điểm ấy, Bạch Uy vẫn luôn kháng cự. Đàn ông trên đời này nhiều

lắm, y có thích ai cũng không nên thích Thường Thanh.

Ông trời đúng là trêu đùa mình, vốn tưởng rằng là ẩn trong địch doanh,

nằm gai nếm mật, không ngờ mật đắng già cũng có thể mút ra mùi vị, Bạch
Uy thật muốn ăn như vậy suốt.

Đáng tiếc, đĩa rau này không chỉ một mình mình ăn, họ Thường không có

tiết tháo, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Khi mình thấy màn trong toilet
kia, e rằng chỉ có trời mới biết, lúc đó suýt tí nữa y đã tiến lên, tát cho cô
kia mấy cái rồi.

Nói thật thì, lúc đó Bạch Uy bị chính mình doạ sợ, cho nên y phải làm

điều gì đó để bóp chết cảm giác quái dị vừa nảy sinh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.