KINH THUẾ - Trang 248

“Chủ tịch Thường…” Phía sau đột nhiên có người gọi cách xưng hô quen

thuộc. Thường Thanh quay đầu, Trì Dã đang trừng to mắt đứng phía sau
anh ta.

Tuy trời dần tối nhưng Thường Thanh vẫn có thể nhìn thấy người cậu hơi

run run.

“Tại… tại sao anh phải ức hiếp Bạch Uy.”

Thường Thanh trừng lớn mắt: “Tôi ức hiếp y?” Lúc nói lời này, giọng

anh ta có chút không kiềm chế được, làm Trì Dã sợ run.

Có một số người trời sinh đã khiến kẻ khác thương tiếc, Trì Dã chính là

một ví dụ điển hình. Đôi mắt bị hơi nước phủ lên, lập tức khiến người ta
không đành lòng.

Lão Thường bất giác hạ thấp giọng.

Kỳ thực quay đầu ngẫm lại, mình đối xử với tiểu Dã thật vô liêm sỉ,

khiến cậu nhóc này cứ thấy mình là như thấy ác lang. Tuy kết hôn rồi
nhưng chả biết bệnh liệt dương đã khỏi hẳn chưa, nếu mình có thể giải
quyết khúc mắc này cho cậu ta thì cũng xem như nhổ được một cái cọc oan
nghiệt.

Xấu hổ hắng hắng giọng, lão Thường nói toạc.

“Kỳ thực tôi với Bạch Uy không giống như cậu đã thấy, thật sự! Chuyện

đó… thực ra là, là y cường gian tôi trước… khụ khụ… Tôi đây cũng xem
như là gặp báo ứng, cho nên cậu đừng để ý mãi những chuyện tồi tệ trước
kia. Bị người ta thượng đúng là rất đau, nhưng cậu xem, không phải tôi
sống rất tốt sao…”

Mở máy hát, lão Thường càng nói càng trôi chảy. Tiếc là chủ tịch

Thường không phải bác sĩ tâm lý, trong lúc nước bọt bắn tung toé, anh ta lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.