Tương Ưng Bộ Kinh – Tập 2
117
6) Này các Tỷ-kheo, thật tốt hơn cho kẻ vô văn phàm
phu đi đến với thân do bốn đại tạo thành này, xem như là tự
ngã, hơn là đối với tâm.
7) Vì sao? Này các Tỷ-kheo, thân do bốn đại tạo thành
này được thấy đứng vững một năm, đứng vững hai năm,
đứng vững ba năm, đứng vững bốn năm, đứng vững năm
năm, đứng vững mười năm, đứng vững hai mươi năm, đứng
vững ba mươi năm, đứng vững bốn mươi năm, đứng vững
năm mươi năm, đứng vững một trăm năm, đứng vững nhiều
hơn nữa. Còn cái gọi là tâm này, là ý này, là thức này, này
các Tỷ-kheo, cả đêm và ngày, khởi lên là khác, diệt đi là
khác.
8) Ở đây, này các Tỷ-kheo, vị Ða văn Thánh đệ tử khéo
chơn chánh tư duy lý duyên khởi: "Do cái này có mặt, cái kia
có mặt. Do cái này sanh, cái kia sanh. Do cái này không có
mặt, cái kia không có mặt. Do cái này diệt, cái kia diệt".
9) Này các Tỷ-kheo, do duyên xúc đưa đến cảm giác
lạc thọ, nên lạc thọ sanh khởi. Do duyên xúc đưa đến cảm
giác lạc thọ ấy diệt, nên lạc thọ được khởi lên do duyên xúc
đưa đến cảm giác lạc thọ ấy diệt, lạc thọ ấy được chấm dứt.
10) Này các Tỷ-kheo do duyên xúc đưa đến cảm giác
khổ thọ, nên khổ thọ sanh khởi. Do duyên xúc đưa đến cảm
giác khổ thọ ấy diệt, nên khổ thọ được khởi lên do duyên xúc
đưa đến khổ thọ ấy diệt, khổ thọ ấy chấm dứt.
11) Này các Tỷ-kheo, do duyên xúc đưa đến cảm giác
bất khổ bất lạc thọ, nên bất khổ bất lạc thọ sanh khởi. Do xúc
đưa đến cảm giác bất khổ bất lạc thọ ấy diệt, nên bất khổ bất
lạc thọ được khởi lên do duyên xúc đưa đến cảm giác bất khổ
bất lạc ấy diệt, bất khổ bất lạc thọ ấy chấm dứt.