KINH VIÊN GIÁC - Trang 14

phân biệt cảnh giới của Phật, cũng như trông mong hoa đốm lại kết
thành quả hư không, ấy đều là do vọng tưởng xoay vần, thật ra
chẳng có chỗ đúng.

Thiện nam tử! Vọng tâm trôi nổi sanh nhiều khiến chấp xảo trá, nên
chẳng thể thành tựu phương tiện của Viên Giác, sự thưa hỏi của
ngươi là do vọng tâm phân biệt như thế. Thật chẳng phải là câu hỏi
đúng theo chánh kiến.

Lúc ấy Thế Tôn muốn giảng lại nghĩa này mà thuyết kệ rằng:

Kim Cang Tạng nên biết,
Tánh Như Lai tịch diệt,
Chưa từng có thủy chung.
Nếu dùng tâm luân hồi,
Suy tư thành xoay vần.
Chỉ đến bờ luân hồi,
Chẳng thể vào biển Phật.
Ví như luyện quặng vàng,
Chẳng do luyện có vàng.
Dù vàng ròng sẵn có,
Nhờ luyện mới thành tựu.
Khi đã thành vàng ròng,
Chẳng trở lại quặng nữa.
Sanh tử và Niết Bàn,
Phàm phu với chư Phật,
Đồng như tướng hoa đốm.
Suy tư như huyễn hoá,
Huống sự hỏi hư vọng.
Hãy thấu rõ tâm này,
Rồi mới cầu Viên Giác.
Khi ấy Di Lặc Bồ Tát ở trong đại chúng từ chỗ ngồi đứng dậy, đi
nhiễu quanh Phật ba vòng, đảnh lễ chân phật, chấp tay quỳ gối bạch
Phật rằng:

-Đại bi Thế Tôn! Đã vì Bồ Tát khai thị pháp tạng bí mật, khiến đại
chúng thấu ngộ lý luân hồi, phân biệt được tà chánh, hay bố thí cho
chúng sanh đời mạt pháp được đạo nhãn vô úy, đối với Đại Niết Bàn
sanh lòng tin quyết định, chẳng còn tùy theo cảnh giới luân hồi mà
sanh khởi tri kiến luân hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.