KINO - Trang 24

cũ với kỹ thuật ổn định, đáng tin cậy và hợp âm đơn giản của họ. Anh muốn
cảm nhận niềm vui thuần khiết khi biểu diễn, sự lạc quan tuyệt vời của họ.
Nhưng bộ sưu tập đĩa nhạc của anh đang ở rất xa. Anh mường tượng ra
quán của anh, vắng lặng từ khi đóng cửa. Con hẻm, cây liễu lớn. Người ta
đọc thông báo anh dán rồi rời đi. Còn con mèo thì sao? Nếu nó về, nó sẽ
thấy cánh cửa đã bị bịt kít. Lũ rắn có còn lặng lẽ bao vây căn nhà không?

Đối diện cửa sổ phòng trên tầng 8 của anh là cửa sổ của một tòa nhà văn

phòng. Từ sáng đến tối, anh dõi theo những con người làm việc ở đó. Anh
không biết họ kinh doanh gì. Những người đàn ông đeo cà vạt đi ra đi vào,
trong khi những người phụ nữ gõ máy tính, trả lời điện thoại, sắp xếp hồ sơ.
Không hẳn là cảnh tượng thu hút được sự chú ý. Ngoại hình và quần áo của
những người làm việc tại đó bình thường, thậm chí là tầm thường. Kino
quan sát họ hàng giờ chỉ vì một nhẽ đơn giản: Anh không có việc gì khác để
làm. Và anh bất ngờ, ngạc nhiên phát hiện ra những người đó đôi lúc có vẻ
hạnh phúc đến nhường nào. Một số thỉnh thoảng còn phá lên cười. Tại sao?
Làm việc cả ngày trong một văn phòng ảm đạm với những thứ trông hoàn
toàn tẻ nhạt (ít nhất là đối với Kino) sao họ có thể làm được và vẫn thấy
thật hạnh phúc? Có phải có những bí mật ở đó mà anh không thể hiểu
được?

Đã đến lúc lên đường lần nữa. Đừng ở lại một nơi quá lâu, Kamita bảo

anh như vậy. Nhưng thế nào đó Kino lại không thể quyết tâm rời khỏi cái
khách sạn nhỏ chật hẹp này ở Kumamoto. Anh không thể nghĩ được nơi
nào anh muốn đến. Thế giới là một đại dương bao la không có điểm mốc,
còn chiếc thuyền nhỏ Kino lại mất bản đồ và mỏ neo. Khi trải tấm bản đồ
Kyushu để tìm một nơi đi tiếp, anh cảm thấy buồn nôn, như thể bị say sóng.
Anh nằm xuống giường và đọc sách, thỉnh thoảng lại ngước lên để ngắm
nhìn những người trong văn phòng phía bên kia đường.

Hôm đó là thứ hai, thế nên anh mua một tấm bưu thiếp ở cửa hàng lưu

niệm của khách sạn có hình chụp Lâu đài Kumamoto, viết tên và địa chỉ
của bác anh, rồi dán tem vào. Anh cầm tấm bưu thiếp một lúc, lơ đãng nhìn
chăm chăm tòa lâu đài. Một bức ảnh khuôn sáo, thứ mà ta thường thấy trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.