KITCHEN NHÀ BẾP - Trang 27

Chỉ có điều, tôi vừa cử động bàn tay vừa ngẫm nghĩ, chỉ có điều tôi phải

rời khỏi đây thôi.

Chẳng phải vì có tôi ở đây mà họ đã chia tay nhau sao? Rõ là như thế.

Nhưng liệu tôi có đủ mạnh mẽ không? Liệu tôi có thể trở lại cuộc sống một
mình ngay lúc này không? Tôi không sao tìm thấy câu trả lời. Dầu vậy tôi
vẫn biết rằng, chẳng mấy nữa, thực sự là chẳng mấy nữa, tôi sẽ phải vừa
viết thiệp báo chuyển nhà vừa thấy lòng mình đầy mâu thuẫn...

Nhưng tôi vẫn phải đi thôi.
Vừa lúc đó, có tiếng cánh cửa ken két mở ra, cô Eriko đang ôm theo một

cái túi giấy to đùng bước vào làm tôi giật nảy mình.

- Sao thế? Mẹ không ra quán à? - Yuichi ngoái lại hỏi.
- Bây giờ mới đi! Nghe này. Mẹ vừa mua một cái máy xay hoa quả đấy.
Lấy từ trong túi giấy ra chiếc hộp khá lớn, cô Eriko hồ hởi nói. Lại nữa

rồi, tôi thầm nghĩ.

- Thế nên mẹ phải về để cất nó đã. Dùng luôn được rồi đấy.
- Gọi điện cho con ra lấy là được rồi, cần gì phải... - Yuichi vừa lấy kéo

cắt sợi dây buộc vừa lầu bầu.

- Thôi mà, đáng gì đâu.
Hiện ra từ trong chiếc bọc vừa được thoăn thoắt mở ra là một cái máy

xay hoa quả không thể chê vào đâu được. Xem chừng nó có thể biến mọi
thứ thành nước hoa quả được ấy chứ.

- Mẹ định bụng sẽ thường xuyên làm nước hoa quả tươi uống cho đẹp

da.

Cô Eriko nói một cách rất sung sướng và vui vẻ.
- Mẹ có tuổi rồi, vô ích thôi.
Yuichi vừa đọc sách hướng dẫn sử dụng vừa đáp lại.
Hai con người đang trò chuyện trước mắt tôi, câu chuyện không chút gì

đặc biệt của hai mẹ con như ở bất kỳ một gia đình bình thường nào khác,
làm tôi thấy chóng mặt. Hệt như bộ phim truyền hình Khi vợ là phù thủy
(6). Sống trong một hoàn cảnh quá ư bất thường, mà sao vẫn vui vẻ đến
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.