KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 2 - Trang 212

Khi Muldoon bước đi trên phố, anh ta cấu véo người đàn bà lạ đằng
sau, ném gạch vào tủ kính cửa hiệu đồ châu báu, và chửi rủa một

bà già đáng thương. 'Điều đó là đủ rồi!' anh ta tự nhủ mình. 'Khi
mình đi xưng tội mình sẽ có đủ điều để nói.'
Ngay cả khi mọi người đi xưng tội, họ cũng không muốn thú nhận

những tội nhỏ - chúng không xứng đáng để xưng tội. Đây là kinh
nghiệm của nhiều tu sĩ thuộc nhiều tôn giáo - rằng mọi người phóng

đại tội lỗi của mình lên. Khi họ tới xưng tội, họ nói quá lên. Họ có thể
đã giết một con kiến và họ nghĩ họ đã giết con voi. Họ phóng đại lên,

bởi vì làm những điều nhỏ bé thế không thoả mãn cho bản ngã.

Con đường của bản ngã rất tinh vi. Nếu bạn vào nhà tù và bạn nghe

câu chuyện của những người bị giam ở đó, bạn sẽ ngạc nhiên. Họ
tất cả đều ba hoa rằng họ đã làm nhiều vụ cướp thế, và họ đã giết

nhiều người thế. Họ có thể chưa làm chút nào, nhưng ở đó - đó là
cách thức của bản ngã. Thế rồi bạn khổ, và thế rồi bạn trở nên lo

nghĩ. Tại sao? Bạn tạo ra rào chắn giữa bạn và cuộc sống. Bản ngã
không là gì ngoài rào chắn.
Khi tôi nói vứt bỏ bản ngã tôi ngụ ý vứt bỏ tất cả mọi lằn ranh. Bạn
không tách rời khỏi cuộc sống, bạn là một phần của nó... Giống như

sóng, bạn là một phần của đại dương. Bạn không tách rời chút nào.
Là thánh nhân bạn không tách rời, là tội nhân bạn cũng không tách

rời. Bạn không tách rời chút nào. Bạn là một với cuộc sống. Bạn
không phụ thuộc vào cuộc sống, bạn không độc lập với cuộc sống -

bạn là liên thuộc.
Khi bạn hiểu rằng chúng ta tất cả đều liên thuộc, được nối với
nhau... Cuộc sống là một; chúng ta chỉ là biểu hiện của nó... thế thì

bạn bắt đầu trở nên phúc lạc. Thế thì không ai có thể ngăn cản
được bạn khỏi phúc lạc.
Phúc lạc là rất hiển nhiên. Phúc lạc là rất gần gũi. Phúc lạc là tự
nhiên và gần gũi tới mức tâm trí có xu hướng quên mất nó. Mọi đứa

trẻ được sinh ra đều trong trạng thái phúc lạc, và mọi người - gần
như mọi người - đều chết đi trong khổ vô cùng. Chỉ hiếm khi mới có

ai đó - một Phật, một Jesus - chết đi trong trạng thái phúc lạc. Điều
gì xảy ra? Điều gì đi sai?
Khi đứa trẻ được sinh ra nó không tách rời. Khi đứa trẻ ở trong bụng
mẹ nó là một phần của người mẹ, nó không tồn tại tách biệt. Thế rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.