"Raleighs," anh kia trả lời.
"Ít nhất, cậu cũng tiết kiệm được cuống vé chứ?"
"Ồ có! Cậu nghĩ thế nào về tớ có được cái quan tài này?"
Ngay cả khi người ta chết họ vẫn tiếp tục. Một cách tự nhiên, điều tự
nhiên là họ sẽ tiếp tục quá khứ cũ của họ, cách hiểu cũ của họ, tính
toán.
Buổi trình diễn của các cô gái nhỏ phục vụ cho trại lính ở Việt Nam.
Tại một tiền đồn, mọi sự thu xếp đã được thực hiện để cho họ ăn
trước khi ra đi.
"Tôi nói," viên sĩ quan có trách nhiện nói. "Các cô có muốn ăn cùng
các sĩ quan không?"
"Đừng bận tâm nếu chúng tôi làm điều đó, anh bạn thân," bà lãnh
đạo nói, "nhưng chúng tôi không thể có cái gì đó để ăn trước sao?"
Bây giờ buổi trình diễn của các cô gái nhỏ là buổi trình diễn của các
cô gái nhỏ... Ngay cả từ cũng không mang nghĩa mà chúng có. Bạn
gắn nghĩa vào trong chúng. Mỗi lần bạn thốt ra một lời, quan sát;
mỗi lần bạn nghe một lời, quan sát; mỗi lần bạn làm một điệu bộ,
quan sát - và bạn sẽ thấy rằng dù mức độ hiểu biết của bạn là bất kì
cái gì, nó đều được diễn đạt theo đủ mọi cách.
Ngồi trong một tiệm ăn, một tu sĩ đang nhìn chăm chú vào sắc đẹp
của một thiếu phụ có anh bạn đi hộ tống. Một thường dân chơi khăm
ông ta về mối quan tâm nữ giới của ông ta.
"Chỉ bởi vì tôi đang ăn kiêng thường xuyên không có nghĩa là thỉnh
thoảng tôi không thể nghiên cứu thực đơn!" tu sĩ nói.
Bên trong của bạn - bị kìm nén, bị bác bỏ, bị ném vào tầng ngầm, cứ
phản chiếu trong các cách thức của bạn. Thậm chí thỉnh thoảng khi
bạn né tránh cái gì đó, thế nữa, trong chính né tránh của bạn mà
hiểu biết của bạn được biểu lộ ra.
Câu chuyện nổi tiếng về hai Thiền sư...
Lúc sắp lội qua khúc sông cạn họ bắt gặp một người đàn bà, một
người đàn bà rất trẻ và đẹp. Cô ấy muốn qua sông nhưng cô ấy lại
sợ. Thế là một sư cõng cô ấy trên vai và đem cô ấy qua bờ bên kia.
Sư kia nổi giận, sư kia hậm hực nói: "Điều đó là cấm! Sư Phật giáo
không được chạm vào đàn bà. Bây giờ điều này là quá thể. Không